Thật sự Giang Ngôn Trạm rất ít khi gặp phải tình huống mất sạch mặt mũi như này. Đúng thật là anh cũng không quá rành đường ở đây, nhưng đi nhầm một lần, anh đã biết đường rồi. Nãy giờ anh chỉ nhìn Nguyễn Nhuyễn, hoàn toàn không để ý xung quanh……
Giang Ngôn Trạm dừng bước một chút, sau đó không hề do dự đi qua bên trái. Nguyễn Nhuyễn thiếu chút theo không kịp. Cô bước nhanh theo sau, còn chưa kịp hỏi, liền nghe thấy Giang Ngôn Trạm bình tĩnh nói: “Ngại quá, không để ý.”
Nguyễn Nhuyễn: “……?”
Thấy vẻ mặt không hiểu gì của cô, Giang Ngôn Trạm không thể không giải thích thêm: “Tôi không có lạc đường, chỉ là vừa mới thất thần.”
Nguyễn Nhuyễn nghiêm túc gật đầu: “Nga nga.”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Tự dưng giải thích thêm làm anh cảm thấy mình đang giấu đầu lòi đuôi, mà Nguyễn Nhuyễn còn nghiêm túc phụ họa làm anh thấy mình càng ngốc.
Giang Ngôn Trạm mặt không cảm xúc, dẫn Nguyễn Nhuyễn đến “Bát Trân”. Anh đứng trước cửa, nhìn Nguyễn Nhuyễn. Nguyễn Nhuyễn sửng sốt hai giây, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, vô cùng khích lệ nói: “Anh giỏi quá, đến rồi này!”
Giang Ngôn Trạm: “…………”
Không, anh đâu có cầu được khen đâu…….
Nguyễn Nhuyễn chớp mắt: “Anh đặt bàn rồi hả?”
Giang Ngôn Trạm im lặng một chút, chậm rãi nói: “Không, tôi không cần phải đặt trước.”
Nguyễn Nhuyễn vào bên trong cùng anh, rốt cuộc mới hiểu được tại sao anh không phải đặt bàn trước. Phục vụ của Bát Trân thấy Giang Ngôn Trạm, thái độ vô cùng cung kính, cúi người tiếp đón: “Chào ngài, hôm nay ngài đi mấy người, có vào phòng riêng không ạ?”
“Hai người.” Giang Ngôn Trạm nói, “Chọn phòng có ánh sáng tốt một chút.”
Phục vụ thấy camera trên cổ Nguyễn Nhuyễn, lập tức hiểu rõ gật đầu, dẫn họ lên lầu.
Phòng tiệc đều ở trên tầng hai, bình thường dùng để tổ chức tiệc cho mấy người giàu có, hoặc là tổ chức mấy bữa tiệc giao lưu của giới làm ăn. Cũng có một số phòng nhỏ khác, nhưng Nguyễn Nhuyễn nghe nói cho dù có tiền cũng khó mà đặt được.
…… Không ngờ Không Cách tiên sinh lợi hại thế.
Ánh sáng trong phòng thật sự rất tốt, rất thích hợp để quay phim chụp hình, background cũng vô cùng đẹp.
Nguyễn Nhuyễn và Giang Ngôn Trạm gọi năm món, trong đó có hai món độc quyền của Bát Trân, một món chua, chủ yếu là các món chua hoặc ngọt. Gọi món xong, Giang Ngôn Trạm hỏi cô: “Cô hảo ngọt?”
“Đúng dồi.” Nguyễn Nhuyễn nói, “Trên thế giới không có đồ ngọt nào dở cả, đúng không?”
Nghe cứ như con nít.
Giang Ngôn Trạm thực không muốn nói ừ, nhưng cuối cùng vẫn bại trận dưới ánh mắt chờ mong của Nguyễn Nhuyễn mà gật đầu “Đúng.”
Nhận được sự đồng ý của anh, Nguyễn Nhuyễn vô cùng vui vẻ, vì cô là một cục kẹo dẻo, nên khi cô đều sẽ vô cùng vui khi nghe người khác cũng thích ngọt.
Sau khi món ăn đã được dọn lên, Nguyễn Nhuyễn bắt đầu quay phim chụp ảnh, Giang Ngôn Trạm đứng bên cạnh xem, hỏi: “Cô làm truyền thông?”
Nguyễn Nhuyễn gật đầu: “Ừa.” Giang Ngôn Trạm lấy điện thoại ra: “Tên gì?”
“Anh muốn xem hả?” Nguyễn Nhuyễn hơi ngại, “Anh cũng thích xem video make-up hả?”
Giang Ngôn Trạm: “……… Không hẳn.”
“Vậy thôi đừng xem.” Nguyễn Nhuyễn nói, “Tôi rất ngại bị bạn bè thấy……”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Từ “bạn bè” này thật là làm anh thấy khó chịu.
Anh không nói thêm gì nữa, chỉ là hơi mạnh mẽ mà rút điện thoại lại.
Nguyễn Nhuyễn vốn định quay kiểu mukbang luôn, nhưng mà đồ ăn ở đây quả thực là danh bất hư truyền, ngon đến mức cô quên hết chuyện cần làm, chỉ chuyên tâm ăn, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.
Cô chỉ lo ăn, hoàn toàn quên mất phải nhận xét hay là quay chi tiết kĩ càng gì gì đó…… Giang Ngôn Trạm ngồi đối diện cô, chuyện này anh đã sớm biết, cũng không dị nghị gì cả, đôi khi còn giúp cô. Nguyễn Nhuyễn cực kỳ cảm động.
Ăn xong bữa này, hảo cảm của cô với Giang Ngôn Trạm tăng cao hơn bao giờ hết.
Còn Giang Ngôn Trạm lại vô cùng nghiêm túc mà quay giúp Nguyễn Nhuyễn. Dù là kĩ thuật quay hay canh chỉnh ánh sáng đều rất tuyệt vời. Không hổ là chủ tịch của công ty giải trí.
Giang Ngôn Trạm vừa lòng buông camera xuống, uống một ngụm rượu vang đỏ. Khi ngẩng lên thì lại thấy Nguyễn Nhuyễn đang ăn rất chuyên tâm.
Mặt cô mặt rất đẹp, cằm nhỏ, hai má mềm mềm, lông mi dày cong vút, đôi mắt sáng lấp lánh. Là kiểu mà nhìn lần đầu tiên là kinh diễm, nhưng lần thứ hai lại là đáng yêu khiến người muốn bắt nạt. Khi ăn cơm miệng phồng phồng, càng đáng yêu gấp bội.
Giang Ngôn Trạm chọn góc quay rất tốt, Nguyễn Nhuyễn lên hình trông càng xinh đẹp càng đáng yêu. Video này mà đăng lên, chỉ với khuôn mặt của cô là đã có thể lọt top ít nhất 6 tháng. Giang Ngôn Trạm quay thêm một chút rồi dừng.
Nguyễn Nhuyễn ăn một miếng thịt kho, hương vị rất khác so với thịt kho cô đã từng được ăn, nước sốt chua ngọt vừa miệng, ngoài giòn trong mềm, thịt rất juicy, còn có mùi thơm đặc trưng kết hợp với nước sốt đúng là càng ăn càng ngon. Nguyễn Nhuyễn ăn liền hai ba miếng, khóe miệng còn dính chút nước sốt cam cam đỏ đỏ. Giang Ngôn Trạm thấy vậy, mặt mang ý cười: “Cô……”
“Sao?” Nguyễn Nhuyễn ngẩng đầu nhìn anh, liếm liếm nước sốt dính trên miệng.
Giang Ngôn Trạm: “…… Không có gì.”
“Anh cũng ăn đi chứ. Tướng ăn của tôi…… xấu lắm đúng không?” Hình như con người rất để ý đến cái gọi là “tướng ăn”.
Mấy năm đầu làm con người cô rất cố gắng học tập, nhưng thời thời khắc khắc đều phải chú ý thật là mệt mỏi.
Giang Ngôn Trạm không trả lời, bởi vì tướng ăn của cô không khó coi chút nào, ngược lại vô cùng đáng yêu, thậm chí còn làm người khác cảm thấy…… ngon miệng. Nguyễn Nhuyễn tự nhiên như vậy làm Giang Ngôn Trạm thoải mái. Có lẽ anh liên tục làm ra những việc mất mặt đều do anh quá buông lỏng bản thân trước mặt Nguyễn Nhuyễn. Nhưng ở đây cũng không có ai khác, Nguyễn Nhuyễn lại càng không có mấy ý nghĩ như “Đúng là Omega” hay là “Omega cái gì cũng không làm được” với anh chỉ vì anh làm không được tốt. Giang Ngôn Trạm nghĩ vậy, không tự chủ được mà cười.
Anh đổ rượu trong ly đi, lấy nước của Nguyễn Nhuyễn, đổ một ít vào trong ly của anh.
Nguyễn Nhuyễn: “……?”
“Không muốn uống rượu nữa.” Giang Ngôn Trạm nói, “Cho nên lấy của cô một chút, có gì tôi gọi thêm cho.”
“Anh cứ uống đi.” Nguyễn Nhuyễn hào phóng nói, “Tôi không uống cũng được.”
Ý là, không uống nước cũng không sao. Giang Ngôn Trạm vẫn duy trì tư thái cao lãnh, cười cười.
Một bữa này hai người đều vui vẻ, vô cùng thỏa mãn. Ăn xong, Giang Ngôn Trạm cũng không gọi tính tiền, trực tiếp dẫn Nguyễn Nhuyễn ra ngoài. Ra khỏi nhà hàng rồi, Nguyễn Nhuyễn mới hỏi: “Bữa này bao nhiêu vậy?”
“Cô không cần phải trả đâu.” Giang Ngôn Trạm lạnh lùng nói, “Tôi không tiêu tiền của Alpha.”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Cô vẫn chưa thấm nhuần được tư tưởng của thế giới ABO, nên khi nghe thấy Giang Ngôn Trạm nói vậy, trong đầu tự động hiện ra tổng tài bá đạo lạnh lùng nói “Tôi không tiêu tiền của nữ nhân” các kiểu……
…… Buồn cười vờ lờ. Cô không nhịn cười thành tiếng. Giang Ngôn Trạm im lặng nhìn cô.
Hai người đứng trước Bát Trân, mà Giang Ngôn Trạm vừa cao gầy lại còn đẹp, đương nhiên sẽ bị chú ý, mà nữ sinh bên cạnh anh còn đang cười rất vui…… Phục vụ của Bát Trân cho dù đã được huấn luyện bài bản cũng không nhịn được mà nhìn hai người.
Nguyễn Nhuyễn cười một lát rồi ngừng, hào phóng nói: “Hahaha, khách khí với tôi làm gì. Giữa chúng ta còn câu nệ A với O làm gì!” Giang Ngôn Trạm rũ mắt nhìn cô vài giây, không nói nữa. Anh dẫn Nguyễn Nhuyễn đến trung tâm thương mại. Nguyễn Nhuyễn đã vô cùng tin tưởng anh, thấy anh đi đâu thì theo đó. Nhưng cô không ngờ anh dẫn cô đến bãi đỗ xe ở tầng hầm trung tâm thương mại……
Nguyễn Nhuyễn không thích bãi đỗ xe cho lắm. Cô thấy con người hay làm những chuyện cô không thể hiểu nổi, điển hình là sản xuất và xem phim kinh dị. Còn bãi đỗ xe trong phim thì hay có mấy màn jumpscare sợ tụt quần, cho nên sau khi xem vài tập thì cô có bóng ma tâm lý với bãi đỗ xe luôn. Nhưng có Giang Ngôn Trạm bên cạnh, Nguyễn Nhuyễn an tâm hơn. Cô theo bản năng nhích lại gần anh, nhỏ giọng hỏi: “Giang Ngôn Trạm, có phải là anh…………”
“Tôi không có lạc đường đâu.” Giang Ngôn Trạm cắt lời. Đồng thời, trong bãi đỗ vang lên tiếng còi xe. Nguyễn Nhuyễn giật mình hoảng sợ, thiếu điều nhảy lên người Giang Ngôn Trạm.
Giang Ngôn Trạm: “……”
Anh rũ mắt nhìn Nguyễn Nhuyễn, miễn cưỡng hạ xuống khóe môi đang cong lên: “Có thế thôi mà cũng sợ?”
“Đột ngột quá.” Nguyễn Nhuyễn vỗ ngực, “Anh đi lấy xe hả?”
Giang Ngôn Trạm “Ừ”. Anh lại nghe thấy Nguyễn Nhuyễn ở sau anh nói nhỏ: “Nhưng không phải là anh đã uống rượu rồi hả? Dù chỉ là một ngụm nhỏ nhưng……” Cô ngừng nói, vì Giang Ngôn Trạm đã mở cửa ngồi vào ghế sau. Nguyễn Nhuyễn: “?”
Anh ấy chắc không phải là muốn cô lái đâu ha…… Tại vì cô không biết lái nha. Ở đây tuy 18 tuổi vẫn còn là vị thành niên, nhưng đã có thể học lấy bằng lái, cũng có thể yêu đương…… Dù sao cũng 18 tuổi rồi, không tính là yêu sớm. Nhưng mà không được phép đánh dấu Omega, làm vậy là vi phạm pháp luật.
Nguyễn Nhuyễn nhìn Giang Ngôn Trạm ngồi ghế sau, đang định nói anh là mình chưa đi học lái liền nghe Giang Ngôn Trạm bình tĩnh nói: “Lên đi.”
Nguyễn Nhuyễn: “A……?”
Bảo sao thì làm vậy, cô cũng lên theo.
Giang Ngôn Trạm bỗng nhiên xích lại gần, vươn tay đóng cửa xe lại. Khi đóng cửa Giang Ngôn Trạm còn ấn một cái nút, sau đó cửa kính lập tức dâng lên. Nguyễn Nhuyễn còn chưa phản ứng lại, hơi ngây ngốc mà nhìn nam nhân đang gần mình trong gang tấc.
“Nguyễn Nhuyễn.” Giang Ngôn Trạm ghé vào tai cô, vừa thấp giọng gọi tên cô, vừa tháo vòng tay của mình ra. Một mùi hương dễ ngửi lập tức lan tỏa. Lúc trước Nguyễn Nhuyễn ngửi được mùi gỗ đàn hương, giờ lại ngửi được mùi thanh trúc……. Hai mùi này thực ra cô vẫn chưa được ngửi ở ngoài tự nhiên, nên chỉ có thể võ đoán. Nhưng cô vẫn ngửi được mùi bạc hà. Giang Ngôn Trạm lại gần thêm chút, ngón tay thon dài chạm vào mặt Nguyễn Nhuyễn. Gần đây anh có thể phát tình bất cứ lúc nào, nên đã một tháng nay đều sống không yên ổn. Có lẽ muốn phản bác lại lời “Còn câu nệ A với O làm gì” của Nguyễn Nhuyễn nên…… cơ thể anh có một chút phản ứng. Anh là Omega, là sự thật mà một câu “không câu nệ” kia có thể xóa bỏ. Có lẽ chị anh nói đúng, dùng thuốc ức chế hoài sẽ không tốt cho sức khỏe, còn dễ phát sinh một số chuyện ngoài ý muốn.
Giang Ngôn Trạm chạm vào sườn mặt Nguyễn Nhuyễn, đầu ngón tay cọ vành tai của cô. “Đánh dấu tôi đi.” Anh thấp giọng nói, “Được không?”