Nữ Alpha Mềm Mại, Nam Omega Tổng Tài Bá Đạo

Chương 17



Nguyễn Nhuyễn bồi cạnh Giang Ngôn Trạm. Giang Ngôn Trạm còn hơi mê man, mất hồi lâu mới dần tỉnh táo lại. Nguyễn Nhuyễn thấy anh ngồi dậy, đầu hơi cúi, lông mi dày cong vút rũ xuống, che khuất mắt. Cô cũng ngồi dậy theo, nhích lại gần Giang Ngôn Trạm, ôn nhu hỏi: “Anh thấy sao rồi?” Lông mi Giang Ngôn Trạm run run, rất lâu sau mới chậm rãi mở miệng:

“…… Cảm ơn.” Giọng khản đặc đáng sợ.

“Có chỗ nào không thoải mái không?” Nguyễn Nhuyễn vươn tay sờ mặt anh, thanh âm ngọt ngào mềm mại lại vang lên, “Xin lỗi nhé, tôi không có kinh nghiệm, không biết có làm đau anh không……”

Giang Ngôn Trạm nhắm mắt lại: “Đừng nói nữa.”

Nguyễn Nhuyễn: “……?”

Cô còn tưởng Giang Ngôn Trạm đang giận dỗi, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy khuôn mặt luôn nghiêm nghị kia đã đỏ ửng…… Làm cô rất có xúc động muốn cắn một cái, Nguyễn Nhuyễn nuốt nước miếng. Tin tức tố của cả hai đang mãnh liệt giao triền làm cô mẫn cảm hơn bình thường, không còn chậm tiêu nữa, nên cô đã mau chóng nhận ra — Giang Ngôn Trạm hình như là đang thẹn thùng. Đúng, Giang tổng thật sự là đang thẹn thùng. Là kiểu vừa thẹn vừa xấu hổ, thậm chí còn hơi thẹn quá thành giận. Xong “chuyện” cô vậy mà lại đi hỏi người ta có chỗ nào không thoải mái không………… Dĩ nhiên là không rồi.

Đúng, là vì quá thoải mái, nên anh mới có “phản ứng” đáng xấu hổ này. Giang Ngôn Trạm rất muốn lấy tay che mặt lại, nhưng hiển nhiên trông sẽ càng khó coi. Anh chậm rãi lấy lại tinh thần, cảm thấy eo vẫn còn hơi đau, gáy vừa nóng vừa sưng, đầu cũng hơi choáng–

Không biết có phải là do anh chưa tỉnh hẳn hay không, nhưng anh thấy hình như xung quanh anh đều có mùi kẹo cam. Giang Ngôn Trạm che gáy của mình lại, mặt than nhìn Nguyễn Nhuyễn: “Cũng không tệ lắm.”

Nguyễn Nhuyễn: “Vâng……?”

“…… Cô thì sao?” Giang Ngôn Trạm hỏi cô, “Thấy thế nào?”

Lời Giang Ngôn Trạm muốn nói chắc là “Kĩ thuật cũng không tệ lắm.” “Cô thấy thế nào?”, mấy câu thoại kinh điển sau khi lăn giường với “chuyên viên”…… Nguyễn Nhuyễn tự suy diễn.

Khi Alpha tiến hành đánh dấu tạm thời, sẽ truyền tin tức tố của mình vào tuyến thể của Omega, đồng thời cũng sẽ hấp thu một ít tin tức tố của Omega, hoàn thành trao đổi. Có điều sau khi tin tức tố của Alpha đi vào trong Omega, sẽ ảnh hưởng đến cơ thể của họ, tin tức tố của họ có thể sẽ dung hợp với tin tức tố mới được truyền vào, sinh ra thay đổi…… Ngược lại, tin tức tố của Omega gần như chả gây ra ảnh hưởng sinh lý gì đến Alpha, nhiều nhất chỉ là “có thể ngửi được mùi tin tức tố”.

Nguyễn Nhuyễn cười với Giang Ngôn Trạm một chút, đôi mắt đẹp hơi nheo lại: “Rất thơm.”

Giang Ngôn Trạm: “…………”

Anh quay đầu sang chỗ khác, giọng vẫn còn khản đặc, nhưng đã vui vẻ hơn một chút: “Tôi phải đi rồi.”

Nguyễn Nhuyễn sửng sốt: “Hả?” “Về nhà.” Giang Ngôn Trạm ngồi dậy, sau đó xoay người xuống giường. Nhưng anh không ngờ, anh vừa đứng lên, eo chân liền mềm nhũn, một bước cũng không đi nổi, suýt nữa ngã khuỵu xuống, may mà Nguyễn Nhuyễn phản ứng nhanh, kịp thời ôm lấy anh (từ phía sau).

Giang Ngôn Trạm: “……”

Nguyễn Nhuyễn luồn tay qua, đỡ anh, rồi sau đó, hai tay cô………… chạm vào ngực anh.

Giang Ngôn Trạm: “……”

Anh chống tay lên giường, nâng thân lên ngồi lại. Mất mặt quá. Đời này anh chưa từng bị mất mặt như vậy. Làm Giang Ngôn Trạm rất muốn xóa sạch đoạn ký ức này ra khỏi não — nhưng nếu làm vậy thật, thì sẽ không còn Nguyễn Nhuyễn nữa. Thật sự rất không nỡ.

Nguyễn Nhuyễn đỡ anh, vẫn không hiểu tại sao anh phải đi gấp như vậy. “Tại sao gấp gáp thế?” Nguyễn Nhuyễn hỏi, “Ở nhà có người đợi anh à?”

Giang Ngôn Trạm: “?”

Nguyễn Nhuyễn chỉ là thuận miệng hỏi. Nhưng hỏi rồi, lại nhớ đến tin tức tố của A khác trên người anh…… cô hơi không vui. Nguyễn Nhuyễn trong lòng khó chịu, tay không tự chủ được nhéo người ta một cái. Giang Ngôn Trạm vẫn đang kiệt sức, bị cô nhéo như vậy, cả người lập tức căng thẳng. Anh cắn răng, vừa xấu hổ vừa tức giận: “Tôi khó chịu.” Nguyễn Nhuyễn vội vàng thả tay ra, nhảy xuống giường vòng ra trước mặt anh: “Khó chịu chỗ nào? Để tôi xem nào……” Giang Ngôn Trạm nắm cổ tay cô, có chút xấu hổ và gấp gáp: “Trên người toàn là mồ hôi…… Tôi muốn về nhà tắm.”

“Nhưng bây giờ anh đi có nổi đâu.” Nguyễn Nhuyễn nâng mặt anh lên, dùng lòng bàn tay lau đi mồ hôi nơi thái dương anh, “Tắm ở chỗ tôi đi.”

Giang Ngôn Trạm: “……”

Nguyễn Nhuyễn đối xử với anh rất ôn nhu chu đáo. Rất nhiều Omega tha thiết được đối xử như này, nhưng đối với Giang Ngôn Trạm, thì đây là sỉ nhục. Không phải Nguyễn Nhuyễn đang cố tình vũ nhục anh, cô cũng không có ác ý gì…… Nhưng không hiểu sao anh vẫn cảm thấy nhục nhã. Cô càng bình tĩnh thoải mái, thì trông anh càng chật vật. Đây là do cấu tạo cơ thể của hai người khác nhau, dẫn đến cách biệt rất lớn. Nó làm Giang Ngôn Trạm cảm thấy anh là vật sở hữu của cô, phải phụ thuộc dựa dẫm vào cô thì mới sống được. Sự cách biệt này làm anh phẫn nộ, nhưng lại làm cơ thể anh càng thêm vui thích, càng muốn ỷ lại cô. Giang Ngôn Trạm nhắm mắt, nỗ lực bình tĩnh lại.

“Ở đây không có……” Giọng anh còn hơi run, nhưng đã không còn khản đặc nữa, “Quần áo để thay.” Nguyễn Nhuyễn gật đầu: “Anh cứ đi tắm trước đi, tôi đi mua cho anh.”

Giang Ngôn Trạm: “……”

“Bây giờ anh không thể tự đi được đâu.” Nguyễn Nhuyễn cúi đầu hôn thái dương anh, “Nghe lời.” Tâm trạng vừa mới bình tĩnh lại của Giang Ngôn Trạm lại xao động rồi. Anh không thể phủ nhận, anh rất hưởng thụ được Nguyễn Nhuyễn ôn nhu chăm sóc. Chỉ là anh không chịu được việc bản thân thế mà lại cần người chăm.

……

Cuối cùng Giang Ngôn Trạm vẫn tắm ở nhà Nguyễn Nhuyễn. Anh cảm thấy nếu cô trở về mà anh vẫn chưa tắm xong, cô nhất định sẽ vô cùng quan tâm mà hỏi anh: “Có cần tôi giúp không?” Mà khủng bố hơn là, Giang Ngôn Trạm lại không hề cảm thấy rối rắm, thậm chí có chút mong đợi.

Quần áo từ trong ra ngoài đều đã ướt đẫm, áo ngoài còn ổn, nhưng áo trong ướt đến mức có thể vắt ra nước. Đùi cũng dính dính nhớp nhớp. Giang Ngôn Trạm tắm xong, cũng không còn ngượng nữa, trực tiếp quấn khăn tắm đi ra. Dáng anh đẹp vô cùng, là kiểu ngay cả Alpha cũng sẽ hâm mộ, đứng giữa đám đông luôn nổi bật, trước giờ không ai không để ý anh, cũng không ai dám khinh thường anh — ngoại trừ Nguyễn Nhuyễn. Tâm tình Giang Ngôn Trạm hỗn loạn vô cùng.

Omega bình thường sau khi bị đánh dấu đều sẽ không muốn rời xa Alpha. Mà Giang Ngôn Trạm đương nhiên khác Omega bình thường, nội việc anh muốn rời khỏi khi nãy là đã đủ để chứng minh. Bây giờ Nguyễn Nhuyễn không có ở đây, tuy anh vẫn cảm thấy hơi mất mát…… nhưng anh vẫn có thể khắc chế được. Giang Ngôn Trạm đột nhiên nghe tiếng mở cửa. Đây là một khách sạn tầm trung, cũng tương đối cao cấp, phòng cũng tương đối lớn, Giang Ngôn Trạm đứng trước phòng tắm, ngẩng đầu nhìn cửa phòng cách đó không xa. Thẻ phòng không phải là loại cắm vào để lấy điện, nên khi đi Nguyễn Nhuyễn đã mang theo. Khi về đương nhiên là tự quẹt thẻ vào.

Cô vừa vào liền thấy Giang Ngôn Trạm chỉ quấn khăn tắm đứng đó. Nguyễn Nhuyễn hơi sửng sốt, sau đó bước nhanh đến chỗ Giang Ngôn Trạm, đưa túi trong tay cho anh: “Anh mau mặc quần áo vào đi!”

Giang Ngôn Trạm cầm túi, lười biếng cong môi: “Sao thế?” Nguyễn Nhuyễn: “Nhanh lên. Anh cảm lạnh thì làm sao bây giờ!” Giang Ngôn Trạm: “…………”

Hồi trước anh nghe một bạn học O nữ tức giận kể, cô ấy cố tình mặc váy ngắn để quyến rũ bạn trai, lại bị đối phương trách cứ mặc như vậy về già sẽ bị thấp khớp đó…… Hóa ra là có thật a.

Đang muốn vào trong thay quần áo, đột nhiên nghe Nguyễn Nhuyễn “Á” một tiếng. Giang Ngôn Trạm dừng lại, quay đầu nhìn cô: “?”

Nguyễn Nhuyễn hoảng sợ nói: “Eo của anh…… bị sao vậy?”

Giang Ngôn Trạm cúi đầu nhìn, có mấy vệt đỏ tràn lan hai bên, đã thế còn xanh xanh tím tím, ngoài ra còn mơ hồ thấy dấu bàn tay. Giang Ngôn Trạm: “……”

Cô còn hỏi tôi là bị sao vậy à? Là cô nắm đến để lại dấu đó, vừa quay đầu một cái là quên rồi?? Giang Ngôn Trạm bị cô chọc tức đến phì cười, hỏi ngược lại: “Cô nói xem?”

Nguyễn Nhuyễn: “A?”

Nguyễn Nhuyễn: “…………”

Nguyễn Nhuyễn: “A!”

Cô lại gần Giang Ngôn Trạm, ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng chạm vào mấy dấu vết khả nghi trên eo anh. Giang Ngôn Trạm bị cô chạm vào, cả người căng thẳng, anh cảm thấy chỗ kia của mình vừa mới rửa sạch sẽ xong lại có “phản ứng” rồi, vội vàng đè tay Nguyễn Nhuyễn lại, cắn chặt răng. “Thực xin lỗi.” Nguyễn Nhuyễn nhìn, “Tôi, tôi không biết tôi làm hơi mạnh tay……”

Giang Ngôn Trạm: “……”

“Anh tức giận vì chuyện này hả?” Nguyễn Nhuyễn ngửa đầu nhìn anh, “Vậy thì, anh cũng nhéo lại hai cái đi.”

Không phải vì chuyện này……. Cũng không giận cô.

Giang Ngôn Trạm nhìn cô, đại não trống rỗng, không nghĩ được cái gì. Chỉ thấy cô đáng yêu vô cùng. Anh buông lỏng tay Nguyễn Nhuyễn ra, tay rảnh đặt lên eo cô. Nguyễn Nhuyễn nhắm mắt lại, chuẩn bị “bị nhéo” —

Tuy rằng Giang Ngôn Trạm không mạnh bằng cô, nhưng lực cũng không hề nhỏ, cô đã từng trải nghiệm rồi…… Nguyễn Nhuyễn thấp thỏm đợi vài giây, đau đớn không tới. Chỉ là cảm giác trên mặt có hơi thở của người phả vào, nóng nóng. “Nếu cô muốn bồi tội.” Giang Ngôn Trạm dựa sát vào, đè thấp giọng, nhéo thịt mềm bên hông cô một cái, chậm rãi nói, “Thì để tôi hôn một cái?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.