Nguyễn Nhuyễn cũng không giống Alpha.
Lúc mới đến đây cô không hiểu nói vậy là có ý gì, nhưng dần dà cô cũng mơ hồ đoán được, những lời đó chắc chắn không tốt lành.
Nhưng chỉ là “đoán” —— bởi vì mấy lời này chả ảnh hưởng gì đến cô cả, cho nên cô cũng không để tâm lắm.
Nhưng nhìn Giang Ngôn Trạm mới nhỏ xíu đã phải chịu ác ý, rồi bị tổn thương đến tận bây giờ, Nguyễn Nhuyễn mới nhận thức được miệng lưỡi thiên hạ đáng sợ đến nhường nào.
Nguyễn Nhuyễn kéo Giang Ngôn Trạm vào trong lòng.
“Đừng nghĩ đến những chuyện đó nữa.” Nguyễn Nhuyễn tháo vòng tay của cô ra, dúi vào tay anh, “Anh ngửi của tôi đi.”
Cô cúi người, đặt đầu lên vai Giang Ngôn Trạm, một tay ôm anh, tay kia vén tóc của mình lên.
Giang Ngôn Trạm ngửi được mùi cam ngọt ngọt.
…… Alpha như Nguyễn Nhuyễn cũng rất hiếm thấy. Đa số thấy cô đều sẽ nghĩ cô là O.
Giang Ngôn Trạm bình tĩnh lại, anh nhẹ nhàng thở ra, ôm eo Nguyễn Nhuyễn, nghiêng người hôn cổ cô một cái.
“Dễ ngửi không?” Nguyễn Nhuyễn đột nhiên cảm thấy hồi hộp, “Anh thích không?”
Mùi này là mùi của bản thể của cô.
Nguyễn Nhuyễn đột nhiên hiểu được vì sao con người rất để ý mùi tin tức tố của bản thân…… Không phải cô cũng để ý mùi của bản thể của mình sao?
Nếu có người nói mùi cam dị, thì cô chắc chắn sẽ thương tâm.
Giang Ngôn Trạm cười, đôi môi mềm mại áp vào cổ cô, thanh âm trầm thấp: “Ừ.”
Tôi rất thích.
Anh cắn nhẹ cổ một cái Nguyễn Nhuyễn.
Alpha cũng có tuyến thể, chỉ là không có phần thịt mềm mềm như Omega, cũng không thể đánh dấu được.
Nhưng Giang Ngôn Trạm vẫn cắn, như thể muốn đánh dấu cô.
Tay Nguyễn Nhuyễn đặt trên vai anh dần gia tăng sức lực, giọng cô hơi khàn: “Cục cưng, tôi muốn nghe anh nói ra.”
Giang Ngôn Trạm liếm chỗ anh vừa cắn để lại dấu răng, ngẩng đầu nhìn cô: “?”
Nguyễn Nhuyễn nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy ý cười dịu dàng: “Tin tức tố của tôi, anh có thích không?”
Tai Giang Ngôn Trạm vẫn luôn đỏ, nghe thấy lời này, mặt cũng dần đỏ lên.
“Có.” Anh trả lời theo thói quen.
Có lẽ là thấy như vậy chưa đủ, hoặc cũng có lẽ là thấy ánh mắt chờ mong nồng cháy Nguyễn Nhuyễn…… Giang Ngôn Trạm do dự một lát, mới chậm rãi nói: “Tôi rất thích.”
Lúc đầu anh có hứng thú với Nguyễn Nhuyễn, là vì phản ứng thú vị của cô, cũng là vì tin tức tố của cô.
Sở dĩ nó được gọi là “tin tức tố” bởi vì nó chứa rất nhiều thông tin. Tin tức tố của hai người có độ phù hợp cao, nghĩa là hai người chính là trời sinh một cặp.
Giang Ngôn Trạm chưa bao giờ thấy tin tức tố của Nguyễn Nhuyễn không giống của Alpha. Thậm chí đôi khi anh còn thấy may mắn vì mình là Omega.
Đây là trải nghiệm vô cùng kỳ diệu, người ngoài không bao giờ có thể hiểu được.
“Anh thích là được, hì hì.” Nguyễn Nhuyễn hôn lên môi anh một cái, “Tôi cũng rất thích tin tức tố của anh.”
Cô nhìn thẳng vào mắt Giang Ngôn Trạm, nhấn mạnh: “Rất thích, vô cùng thích.”
Nếu lời nói thật sự có sức mạnh, thì cô hy vọng lời nói của cô có thể mạnh hơn, mạnh hơn nữa. Để tình yêu đong đầy của cô có thể đánh bật những lời ác ý xấu xí đã tổn thương anh.
Nguyễn Nhuyễn nghĩ là cô đã thành công, bởi vì nhìn vẻ mặt của Giang Ngôn Trạm, rõ ràng là đã cảm động.
Hiện giờ anh đã không còn quan tâm lời nói của người khác, chỉ làm những gì mình muốn.
Giống như là đã mặc vào một bộ giáp kiên cố, bất khả chiến bại.
Nhưng Nguyễn Nhuyễn lại đang từng bước cởi bỏ lớp áo giác nặng trĩu, rồi hôn lên từng vết sẹo ẩn sâu bên dưới.
Tin tức tố của Giang Ngôn Trạm tản ra, mùi bạc hà mát lạnh hòa quyện cùng mùi cam ngọt ngào rồi tan biến.
Anh ôm Nguyễn Nhuyễn, để cô ngồi lên đùi mình, vẻ mặt nghiêm túc nhưng lại mang theo ý cười: “Thật sự thích?”
Nguyễn Nhuyễn gật đầu mãnh liệt.
Giang Ngôn Trạm lại dựa vào sát hơn chút, dùng tin tức tố quyến rũ cô: “Sao tôi không cảm nhận được gì hết?”
Nguyễn Nhuyễn đã cảm nhận được sự biến hóa của mình, cô bất đắc dĩ nhìn Giang Ngôn Trạm, nhận ra người này đôi khi rất ấu trĩ.
Cô cúi đầu, cắn môi anh một cái, giả vờ tức giận nói: “Không được quyến rũ tôi đâu đấy.”
“Thế à.” Giang Ngôn Trạm ghé vào tai cô nhẹ giọng hỏi, “Có thể quyến rũ cô sao?”
“Dĩ nhiên.” Nguyễn Nhuyễn nâng thân, hôn lên gáy của anh, “Anh thực sự rất quyến rũ đấy, cục cưng.”
Ngực cô kề sát vai anh, kẹo cứng nóng hổi chọc anh, làm anh căng thẳng.
Trong kỳ kinh nguyệt vẫn có thể tiến hành đánh dấu, nhưng phải làm đặc biệt nhẹ nhàng.
Nguyễn Nhuyễn chậm rãi cắn tuyến thể, từ từ rót tin tức tố của cô vào.
Giang Ngôn Trạm níu vạt áo cô, phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, rất hưởng thụ.
Lần này dịu dàng hơn, cũng thuận lợi hơn những lần đánh dấu trước đó.
Có thể là vì cơ thể Giang Ngôn Trạm đã thích ứng được, cũng có thể là vì hai người đã càng thêm tâm đầu ý hợp.
Giang Ngôn Trạm mềm mại hẳn đi, chủ động hôn cô.
Cái hôn này vừa dịu dàng vừa ướt át, không dây dưa mãnh liệt như những lần trước, mà giống….. đang dụ dỗ cô hơn.
Phê quá đê——
Tay Nguyễn Nhuyễn đặt trên ngực Giang Ngôn Trạm, có chút nóng lòng muốn làm tới luôn, nhưng lại không thể không nhịn xuống.
Anh xấu xa quá đi, biết rõ mình đang hành kinh mà còn dám câu dẫn cô. Tệ hơn là, còn mười ngày nữa mới hết kỳ.
Nguyễn Nhuyễn thật sự rất bất đắc dĩ, nhưng ngoại trừ cắn anh hai cái cho hả giận ra thì không còn cách nào khác.
Dục vọng của cô thấp hơn con người rất nhiều, nếu người trước mắt không phải là Giang Ngôn Trạm, cô thật sự sẽ không “cứng”.
Nguyễn Nhuyễn thở dài, bò dậy khỏi người anh, bĩu môi: “Tôi phải đi làm việc.”
Giang Ngôn Trạm vuốt ve khuôn mặt trơn mịn của cô, lười biếng hỏi: “Quay video?”
“Ừm.” Nguyễn Nhuyễn nói, “Gần một tháng rồi chưa đăng video mới, mọi người nhắn tin hỏi thăm rất nhiều.”
“Đi thôi.” Giang Ngôn Trạm nghịch tai cô không muốn bỏ ra, “Cần tôi giúp gì không?”
Nguyễn Nhuyễn nhảy xuống khỏi sofa, nhìn lướt qua bàn trà, cười: “Vậy anh giúp tôi…… xử lý cái bánh này đi.”
……
Đến khi Nguyễn Nhuyễn quay được một nửa rồi Giang Ngôn Trạm mới nhớ ra.
Hình như lúc vừa về nhà, anh đang tức giận thì phải.
…… Nhưng mà giận cái gì nhỉ?
Nữ nhân này quá xảo quyệt, để cô dẫn một hồi làm anh quên luôn, thật đáng giận.
Giang Ngôn Trạm vừa “nạnh nùng” ăn bánh kem vừa xem Nguyễn Nhuyễn quay video.
Ngồi một hồi cũng nhớ ra.
Quả thật là anh có giận, bởi vì anh thấy Nguyễn Nhuyễn đứng nói chuyện với Đoạn Tư.
Giang Ngôn Trạm một tay cầm bánh, tay kia xoa gáy. Anh vừa mới được đánh dấu lại, ngày mai đến công ty lại gặp Đoạn Tư, sẽ lại bị hắn ngửi được. Lúc trước đã khó chịu, giờ là extra khó chịu.
Tuy biết Đoạn Tư tuyệt đối không đánh chủ ý lên Nguyễn Nhuyễn…… Lý trí thì biết là như vậy, nhưng trái tym chịu hay không lại là chuyện khác.
Giang Ngôn Trạm ăn hết bánh, bên đây Nguyễn Nhuyễn cũng đã quay xong.
Cô quay qua thấy Giang Ngôn Trạm sắc mặt bất thiện thì không khỏi phì cười, hỏi: “Lại làm sao rồi?”
Tin tức tố của anh chua như giấm vậy đó, biết không.
Dĩ nhiên không phải có mùi như giấm, nhưng có thể thể hiện được cảm xúc của anh.
Giang Ngôn Trạm hỏi: “Đoạn Tư nói gì với cô?”
Nguyễn Nhuyễn: “…… Hình như không có?”
Cô gãi đầu, đang định dồn sức nhớ lại liền nghe Giang Ngôn Trạm ngắt lời: “Vậy thôi, cũng không không có gì.”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
“Đừng nghĩ nhiều.” Giang Ngôn Trạm nói, “Bánh này ăn ngon đó, cô mua ở đâu thế?”
Nguyễn Nhuyễn ngồi xuống cạnh anh, cười nói: “Ở tiệm bánh mới mở gần trường, tôi chưa ăn thử……”
Giang Ngôn Trạm cúi người hôn cô.
Bánh kem thơm thơm, kem bơ ngọt mà không ngấy, mang theo chút hương xoài ngọt thanh……
Xoài, có thể xem như là kình địch của cam.
Kết thúc nụ hôn ngọt ngào nồng vị bánh kem, Giang Ngôn Trạm liếm môi hỏi cô: “Giờ thì nếm được chưa?”
Nguyễn Nhuyễn cũng liếm môi, nhìn Giang Ngôn Trạm, ngón tay cọ cọ môi anh: “Anh cọ hết son của tôi rồi.”
Tai Giang Ngôn Trạm đỏ bừng nhưng mặt vẫn rất bình tĩnh: “Ừ.”
Anh dời tầm mắt, ngoài mặt bình tĩnh nhưng nội tâm rối loạn: “Thì mua cái khác.”
Rất bá tổng nha.
“Không sao.” Nguyễn Nhuyễn chạm vào môi anh, trong tay vẫn còn cầm đồ trang điểm, “Nhãn hàng tài trợ.”
Giang Ngôn Trạm không đáp lại.
Cái tình yêu nồng cháy ngọt ngào này đối với người “đã có tuổi” như anh mà nói, có chút áp lực.
Áp lực hơn cả văn kiện trong công ty.
Nguyễn Nhuyễn đứng dậy tìm laptop rồi quay lại, bắt đầu edit video. Xong xuôi, trong lúc chờ video được đăng tải, cô lại mở xem studio của mình. (Studio này là kiểu Youtube Studio ấy).
“À…… Hình như hôm nay có người gửi thư mời tôi tham gia sự kiện.” Nguyễn Nhuyễn nói với Giang Ngôn Trạm, “Ban tổ chức trông quen quen……”
Giang Ngôn Trạm đang ăn hai miếng bánh cuối cùng, nghe vậy nghiêng đầu nhìn cô: “Ửm?”
Anh vẫn đang ăn bánh nên thanh âm mơ hồi không rõ, đáng yêu vô cùng.
Công việc cũng rất quan trọng, Nguyễn Nhuyễn kiềm chế lắm mới không “âu yếm” anh thêm một hồi nữa, trong lòng gào thét: sắc đẹp có thể ăn thay cơm là có thật aaaaaaaa.
– ———————————
Hôm nay năng suất quá ??