“Giai Nghị, tuy em cùng Vũ Diệp Nam có quan hệ, nhưng là do bị anh ta ép buộc, lúc đó em bị Vũ Diệp Nam bỏ thuốc, em không biết mình đang ở đâu, đang làm gì cả, chính Vũ Diệp Nam đã lừa gạt hãm hại em, Giai Nghị, không phải em tình nguyện ở bên anh ta.” Giang Vũ Phỉ gầm lên.
Cô ta chạy tới, quỳ xuống trước mặt Thẩm Giai Nghị.
“Giai Nghị, em biết bản thân mình không còn trong sạch nữa, anh ghét bỏ em, coi thường em, cho rằng em bẩn thỉu cũng được. Em chỉ muốn nói cho anh biết lúc đó em bị cưỡng bức, em bị hãm hại. Em thề, đứa bé trong bụng em nhất định là của anh. Vũ Diệp Nam cưỡng bức em vào mới đây, nhưng đứa bé đã được hơn một tháng rồi, thời gian chính xác là của anh.”
“Giai Nghị, xin hãy tin em, hãy tin em, xin đừng ly hôn với em, được không? Giai Nghị, em rất yêu anh, em không thể sống mà thiếu anh.”
Giang Vũ Phỉ không thèm quan tâm đến hình tượng mà quỳ xuống trước mặt Thẩm Giai Nghị, chỉ hy vọng anh có thể suy nghĩ lại, một khi ly hôn, cuộc đời cô sẽ chaam dứt.
Bị ép?
Ha ha ha.
“Cô bị bắt ép? Gặp phải chuyện lớn như vậy, thế mà tại sao tôi lại thấy mỗi ngày cô đều sống rất vui vẻ?” Thẩm Giai Nghị chế nhạo.
“Lúc đó em sợ quá, em không muốn gây thêm phiền phức cho anh nên mới chọn cách im lặng. Cũng một phần là em sợ sau khi anh biết em không còn trong sạch thì sẽ không cần em nữa, Giai Nghị, cũng chỉ vì em quá yêu anh mà thôi!” Giang Vũ Phỉ ngẩng đầu, ánh mắt đáng thương: “Xin anh đấy, hãy tin em”
Trái tim Diệp Nam tan nát, anh tưởng mình có thể đưa Giang Vũ Phỉ thoát khỏi biển khổ, nhưng hóa ra đối với Giang Vũ Phỉ, Vũ Diệp Nam anh chính là biển khổ vô biên, Thẩm Giai Nghị mới có thể mang lại cho cô ấy hạnh phúc. Cô ấy thà ở bên người đàn ông không yêu mình còn hơn lựa chọn anh.
Thẩm Giai Nghị trực tiếp đá văng Giang Vũ Phỉ, đi ra ngoài cửa, mặc kệ Giang Vũ Phỉ có nói cái gì, anh đều sẽ không tin.
“Khoan đã.” Vũ Diệp Nam đột nhiên lên tiếng, anh đuổi theo Thẩm Giai Nghị.
“Vũ Phỉ nói đúng, là tôi đã ép buộc cô ấy, cô ấy vô tội, anh không nên đối xử với cô ấy như vậy.”
“Giang Vũ Phỉ đã cho anh cái gì? Mà anh còn bao che cho cô ta?” Thẩm Giai Nghị chán ghét hất Vũ Diệp Nam ra.
“Không, là sự thật.” Vũ Diệp Nam hít sâu một hơi, kéo Giang Vũ Phỉ đứng lên.
“Tôi thích Vũ Phỉ, tôi thích cô ấy đã nhiều năm rồi, khi còn học đại học tôi quá yếu kém, cảm thấy bản thân không xứng với cô ấy, vậy nên sau đó đã từ bỏ, chuyên tâm chăm chỉ học hành, nghĩ rằng nếu mình thay đổi thì mai sau sẽ với được cô ấy. Nhưng đến một ngày tôi lại nghe được tin Vũ Phỉ kết hôn. Tôi rất tức giận cùng ghen tỵ với anh, tôi đã nhiều lần tiếp cận cô ấy, bày tỏ rằng tôi muốn ở bên cô ấy, chỉ cần cô ấy chịu cùng anh ly hôn, tôi sẽ cưới cô ấy. Vậy mà Vũ Phỉ lại không chịu, cô ấy không muốn rời xa anh, còn nói rất yêu anh, tôi không đạt được mục đích nên bỏ thuốc cô ấy, sau đó… tôi cứ nghĩ rằng cô ấy sẽ chịu ở bên tôi, nhưng Vũ Phỉ lại nhất quyết từ chối.”1
Vũ Diệp Nam nói lại quá trình phạm tội của mình, nhưng Giang Ý Mạn biết những thứ này là giả, Vũ Diệp Nam đã không làm theo kế hoạch ban đầu của bọn họ, thậm chí còn tự nhận lỗi về mình.
Giang Ý Mạn bước tới.
“Diệp Nam, anh phải suy nghĩ cho kỹ, nếu anh thật sự thừa nhận, chỉ riêng tội danh này thôi đã đủ để anh vào tù bóc lịch mấy năm rồi, cộng thêm thế lực của Thẩm Giai Nghị, anh có thể bị kết án thêm vài năm nữa. Đừng vì một phút nông nổi mà đánh cược cả cuộc đời mình vào đó, hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi nói.” Giang Ý Mạn đang uy hiếp Vũ Diệp Nam.
Nếu anh ta chịu nói lại, Giang Ý Mạn có thể cứu anh ta.
Nhưng nếu Vũ Diệp Nam vẫn tiếp tục thừa nhận, anh ta sẽ phải ngồi tù.
“Tôi…”
Diệp Nam không ngờ mình sẽ phải ngồi tù, anh nghĩ chỉ cần mình nhận hết tội lỗi, Thẩm Giai Nghị sẽ không đối xử với Giang Vũ Phỉ như vậy nữa.
“Suy nghĩ cho cẩn thận! Bây giờ sắp xếp lại ngôn từ cũng không muộn, nếu không, anh thật sự sẽ phải ngồi tù! Với năng lực của Thẩm Giai Nghị, việc anh ấy muốn anh gặp phải một số tai nạn khi đang ở trong tù rất dễ dàng, anh không muốn có một cuộc đời sống không bằng chết, đúng không?” Giang Ý Mạn lại nhắc nhở Vũ Diệp Nam.
“Những điều tôi nói, hoàn toàn là sự thật.” Vũ Diệp Nam kiên định nhìn Giang Vũ Phỉ.
Đây là điều cuối cùng anh có thể làm cho Giang Vũ Phỉ, nếu nguyện vọng cả đời của cô là muốn được làm vợ Thẩm Giai Nghị, vậy thì Vũ Diệp Nam sẽ giúp cô hoàn thành nó, cho dù có phải trả cái giá đắt, anh vẫn sẵn lòng.
“Vũ Diệp Nam, thật không ngờ, anh lại yêu Giang Vũ Phỉ điên cuồng như vậy, vì yêu mà tự mình đâm đầu vào chỗ chết.” Giang Ý Mạn mỉm cười.
Lúc này cô không có gì để nói nữa, Thẩm Giai Nghị muốn quyết định thế nào thì tuỳ anh.
“Người đâu, đưa Vũ Diệp Nam đi.” Thẩm Giai Nghị ra lệnh cho vệ sĩ.
Vũ Diệp Nam bị bắt đi, anh nhìn Giang Vũ Phỉ một cái cuối cùng, hi vọng cô sẽ sống thật hạnh phúc.
Diệp Nam đã nhận hết trách nhiệm về mình, anh thừa nhận bản thân đã ép buộc Giang Vũ Phỉ, hiện tại Giang Vũ Phỉ mới là người đáng thương nhất, mẹ kế đến trước mặt Thẩm Giai Nghị khóc lóc kể lể, cố gắng giúp Giang Vũ Phỉ lật thuyền.
Giang Vũ Phỉ cũng ôm lấy đùi Thẩm Giai Nghị, giải thích đủ thể loại, khóc lóc các kiểu, Thẩm Giai Nghị bị hai người phụ nữ vây lại liền rối rắm, anh đã chuẩn bị đuổi Giang Vũ Phỉ ra khỏi Thẩm gia, nhưng xem ra hiện tại lại không thể đuổi được rồi.
Thẩm Giai Nghị kêu người đưa Giang Vũ Phỉ về, không có sự cho phép của anh, Giang Vũ Phỉ không được phép gặp bất kì ai, anh muốn giam cầm Giang Vũ Phỉ, hạn chế tự do của cô ta.1
Đóa Đóa và Hiên Hiên đều bị doạ sợ, bọn chúng chưa từng thấy cảnh tượng khiếp sợ như vậy, trốn ở trong góc không dám phát ra tiếng động.
Thẩm Giai Nghị bình tĩnh đi tới, bế Đóa Đóa lên, kéo theo Hiên Hiên.
“Đi, ba ba đưa bọn con về.” Thẩm Giai Nghị nói. Anh rất yêu Đóa Đóa và Hiên Hiên, cho dù chúng không phải con ruột của anh, Thẩm Giai Nghị cũng không thể vứt bỏ chúng, nếu ngay cả hai đứa nhỏ cũng không phải của anh, vậy anh còn có cái gì?
“Giang tổng, làm sao bây giờ?” Từ Phong hỏi Giang Ý Mạn.
Vốn dĩ đêm nay đã an bài ổn thỏa, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát, chỉ trừ một điểm sai lầm, đó là tình cảm của Vũ Diệp Nam đối với Giang Vũ Phỉ.
“Còn có thể làm gì nữa? Anh đưa người về trước đi.” Giang Ý Mạn nói xong liền đuổi theo Thẩm Giai Nghị.1
Tâm trạng của Thẩm Giai Nghị, Đóa Đóa và Hiên Hiên đều đang không tốt, để ba người tâm tình không tốt ở cùng nhau, Giang Ý Mạn sợ bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì.
“Chờ đã.” Giang Ý Mạn chạy theo ra ngoài biệt thự.
Giang Vũ Phỉ đã bị đưa đi trước, Thẩm Giai Nghị vừa mới thả Đoá Đoá và Hiên Hiên lên xe, chuẩn bị đi vào, Giang Ý Mạn liền chạy đến.
“Anh… vẫn ổn chứ?” Cô ấy hỏi.
Ổn làm sao được?
“Không sao cả.” Anh nói.
“Tôi xin lỗi.” Cô nợ Thẩm Giai Nghị một lời xin lỗi.
“Sao phải xin lỗi chứ? Là tôi nên cảm ơn cô mới đúng.”
“Cảm ơn tôi vì cái gì? Cảm ơn tôi vì đã làm anh mất mặt trước nhiều người như vậy, cuối cùng còn tan cửa nát nhà?” Giang Ý Mạn mỉm cười.
“Cảm ơn cô vì đã phơi bày sự thật.” Thẩm Giai Nghị rất nghiêm túc.
“Có muốn đi làm vài ly không?” Giang Ý Mạn nói.
Cô muốn cùng Thẩm Giai Nghị nói chuyện phiếm một chút, hôm nay chắc anh rất phiền lòng, người như anh ta ngày thường khá lạnh lùng, đến thời điểm mấu chốt còn không có nổi một người bạn!
Thẩm Giai Nghị nhìn Đóa Đóa và Hiên Hiên, hơi lo lắng.
“Không sao đâu, bọn chúng cũng đều buồn ngủ rồi, để tài xế đưa về là được. Sao vậy, không dám đi cùng tôi! Sợ tôi ăn anh?” Giang Ý Mạn lại đùa giỡn.
Thẩm Giai Nghị không thấy buồn cười, cũng không muốn cười, mở cửa lên xe của Giang Ý Mạn, anh ngồi vào ghế phụ, Giang Ý Mạn vui vẻ chạy tới ghế lái rồi ngồi xuống.
“Chuẩn bị xong chưa? Xuất phát!” Giang Ý Mạn hét lên, đạp ga, xe chạy vọt ra cổng biệt thự.
Thẩm Giai Nghị bị kỹ năng lái xe của Giang Ý Mạn làm cho sợ chết khiếp, trừng mắt nhìn cô: “Cô có biết lái xe không vậy?”
“Ha ha ha! Yên tâm đi, không chết được.”
Bình thường toàn Từ Phong làm tài xế, người có địa vị cao như Giang Ý Mạn, làm sao có thể tự mình lái xe?