Chương 384: Bị gài bẫy
Ngôn Tiểu Nặc toát mồ hôi.
Nhìn khuôn mặt đáng thương của con trai, cô không đành lòng vội vàng an ủi: “Ba con nói bậy đó, mẹ chỉ quay về thăm ông của con, một thời gian nữa mẹ sẽ về.”
Mn nghe xong từ từ nín khóc, khẽ nói: “Vậy khi nào mẹ Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười: “Mười ngày nữa.
Mn chỉ đành gật đầu: “Vậy ông đã khỏi bệnh chưa a?”
Cô nở nụ cười dịu dàng: “Ông tốt hơn nhiều rồi, khôngcòn sớm nữa, con mau đi ngủ đi sáng mai còn đi học.”
Cùng chúc ngủ ngon xong Ngôn Tiểu Nặc kết thúc cuộc gọi.
Mn đặt điện thoại xuống rồi chạy tới lao vào lòng Mặc Tây Quyết: “Mẹ nói mười ngày nữa sẽ quay về.”
Mười ngày nữa ư?
Anh mà tin cô thì anh không phải Mặc Tây Quyết Nhưng trước mặt con trai Mặc Tây Quyết không muốn nói gì cả, chỉ gật đầu rồi giỗ cậu đi ngủ.
Ở thành phố S đang là đêm khuya, còn ở chỗ Ngôn Tiểu Nặc đang là buổi trưa. vê?”
Cô rất mệt mỏi, sau khi tắt điện thoại cô ngủ một giấc dài.
Cô ngủ không được yên, đều là nằm mơ, mơ thấy từng bức từng bức ảnh giống như đang lật cuốn album vậy, dài vô tận.
Ngôn Tiểu Nặc giật mình tỉnh dậy.
Đã là buổi tối rồi, không biết chỗ Mặc Lăng Thiên thế nào rồi, có lẽ vẫn chưa phát hiện việc cô đã vào phòng làm việc của ông chứ?
Ngôn Tiểu Nặc lập tức bật dậy, đi đến chỗ Mặc Lăng Thiên.
Quản gia Lisa giờ đang phụ trách truyền tin cho cô: “Ông chủ đã dậy từ sớm, đang ở trong phòng làm việc.
Phòng làm việ!
c Đột nhiên tim cô đập mạnh, Quản gia Lisa vội nhìn cô với ánh mắt an ủi.
Ý muốn nói tạm thời không sao cả.
Nhưng nếu Mặc Lăng Thiên phát hiện thì phải làm sao? Cô nhanh chóng đến phòng làm việc của Mặc Lăng Thiên.
Vừa đi được hai bước thì có một người giúp việc khác nói: “Cô hai, ông chủ cho gọi cô đến phòng làm việc” chứ?
Cô trở nên căng thẳng, không xui xẻo Chuyện tới nước này cô chỉ có thể cắn răng không chịu thừa nhận. như vậy Đẩy cửa phòng làm việc, Mặc Lăng Thiên đã ngồi sẵn sau chiếc bàn, trên bàn chính là quyển album cô từng xem qua.
Cô nhanh chóng rời mắt khỏi cuốn album.
Mặc Lăng Thiên ngước lên liếc mắt nhìn Ngôn Tiểu Nặc: “Cô tới đây xem cuốn album này thế nào?”
Trái tim Ngôn Tiểu Nặc như một chú thỏ con vậy, nhưng trên mặt vẫn mang một nụ cười chuẩn mực: “Vâng” Cô bước tới, cuốn album vừa được mở ra dừng lại ở trang tiêu đề.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn qua, nói: “Đây là album của ba.
“Phải.” Mặc Lăng Thiên lật một trang, những bức ảnh quen thuộc hiện ra: “Đây là bức ảnh tôi tự tay chụp khi ba đứa nó vừa mới chào đời.” Nói xong ông chỉ vào ảnh của Mặc Tây Quyết: “A Quyết khi vừa sinh ra đã không biết khóc khiến chúng tôi vô cùng hoảng sợ, còn cho rằng nó có vấn đề, kết quả hoá ra nó thực sự không biết khóc.
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên nhớ ra, không biết đã thấy qua ở đâu một đứa bé sinh ra đã không biết khóc thì số phận sẽ gặp nhiều thăng trầm.
Cô chỉ có thể im lặng không dám làm gì để lộ dấu hiệu cô đã từng xem bức ảnh này. Mặc Lăng Thiên không xem tiếp mà nhìn cô, rút ảnh của Mặc Tây Quyết ra đưa hết cho cô: “Cô về đi.”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn đống ảnh cũ trên tay, trong lòng thấy thật lạnh lẽo: “Ba đây là có ý gì? Ba thực sự muốn vứt bỏ anh ấy ra khỏi thế giới của mình sao?”
Mặc Lăng Thiên không nói gì.
“Cho dù ảnh không còn nữa, vậy tình cảm thì sao, ký ức thì sao?” Ngôn Tiểu Nặc đặt ảnh lên cuốn album, lạnh lùng chất vấn.
“Gan cô cũng lớn thật đấy. Mặc Lăng Thiên thờ ơ nói: “Trước dũng khí này tôi sẽ nói cho cô một chuyện nữa. Ngôn Tiểu Nặc hỏi: “Là chuyện gì?”
Mặc Lăng Thiên chậm rãi xoay người lại, trên khuôn mặt vốn đã già nua lộ vẻ đau buồn: “Thật ra, kế hoạch ban đầu của ta là giao vị trí chủ nhân cho A Quyết, không chỉ vì nó có năng lực hơn A Thần mà năm năm nay nó thực sự đã quá cực khổ.”
Ngôn Tiểu Nặc ngày người nhìn Mặc Lăng Thiên: “Ba nói thật sao?”
Nhưng nó lại nhẫn tâm tước đoạt quyền lực và tôn nghiêm của tôi.” Mặc Lăng Thiên phẫn nộ và đau lòng nói: “Bảo tôi làm sao mà cam lòng”
Ngôn Tiểu Nặc nói thẳng: “Ba rốt cuộc có biết năm năm qua anh ấy đã phải chịu bao nhiêu khổ cực không? Cứ như vậy không có cách thoát khỏi những ngày như ở địa ngục.
Coi vừa nói vừa nhớ tới những hình ảnh trên màn hình mà nước mắt trào ra.
Đôi mắt Mặc Lăng Thiên như bùng lên lửa giận, ông nằm cổ tay Ngôn Tiểu Nặc áp sát cô: “Cô đã biết gì đó đúng không?”
“Là Vi Vi đưa Mặc Tây Quyết đi” Ngôn Tiểu Nặc nhìn Mặc Lăng Thiên, nói: “Con nhớ Mặc Tây Quyết là do ba đưa tới đây, Vi Vi có bản lĩnh đưa Mặc Tây Quyết đi ngay trước mắt ba sao?”
Mặc Lăng Thiên dường như bị nói trúng, ông chậm rãi buông tay Ngôn Tiểu Nặc, nhắm mắt lại: “Khi đó A Thừa và A Quyết đều trúng độc, A Quyết vẫn nhất quyết muốn bảo vệ đứa bé nên tính mạng gặp nguy hiểm, tôi đành phải giao nó cho Vi Vi Ngôn Tiểu Nặc nhỏ giọng hỏi: “Ba yên tâm được sao?”
“Không yên tâm thì tôi phải làm thế nào!” Mặc Lăng Thiên đột nhiên thốt lên: “Thời gian không đợi được nữa. Thay vì nhìn nó chết trước mắt, thà buông tay, ít nhất còn có hy vọng, không phải sao!”
Ngôn Tiểu Nặc không thể phản bác lại, đúng là không ai dám bỏ qua chút hi vọng nhỏ nhoi này.
“Chúng tôi đã có một thoả thuận, tôi muốn Vi Vi phải chữa khỏi bệnh cho A Quyết và phải thông báo tình hình định kì của nó cho tôi, Nhưng điều kiện của cô ta là tuyến bố A Thừa và A Quyết đã chết. Mặc Lăng Thiên nhìn Ngôn Tiểu Nặc, thấp giọng nói.
“Báo cáo tình hình định kì cho ba?”. Ngôn Tiểu Nặc hỏi: “Tình hình gì?”
Mặc Lăng Thiên mở một ngăn khác của album rút một tập báo cáo ném tới trước mặt Ngôn Tiểu Nặc.
Những báo cáo y khoa phức tạp đó Ngôn Tiểu Nặc hoàn toàn không thể hiểu được, tất cả những gì cô thấy là hình ảnh Mặc Tây Quyết đang nằm trên giường bệnh, và hầu như không có vết sẹo nào cả.
Đây đều là ảnh cắt ghép.
Ngôn Tiểu Nặc tức giận nghiến răng.
Vi Vi lừa cả Mặc Lăng Thiên và Mặc Tây Quyết cùng một lúc, Mặc Tây Quyết cho rằng Mặc Lăng Thiên biết tình hình của mình nhưng lại không thăm không hỏi, còn Mặc Lăng Thiên lại luôn mong chờ một ngày nào đó Mặc Tây Quyết sẽ trở về nhà họ Mặc.
“Ba có biết không, hai người đều bị Vi Vi lừa rồi.” Ngôn Tiểu Nặc khóc như mưa: “Ba có biết trên cơ thể Mặc Tây Quyết có bao nhiêu vết thương không? Anh ấy hận như vậy vì đã phải chịu đựng đủ thứ dày vò và còn tưởng rằng mình đã hoàn toàn bị vứt bỏ.
Toàn thân ông run rẩy, giống như sét đánh ngang tai vậy.
Thì ra đến cả ông cũng bị gài bẫy, lòng dạ người phụ nữ tên Vi Vi thật độc á!
c Cuối cùng Ngôn Tiểu Nặc cũng biết tường tận sự việc năm đó nhưng cô rất buồn, rất đau đớn.
Cô xoay người đi ra khỏi cửa, thấp giọng dặn dò quản gia Lisa: “Chăm sóc ba cẩn thận. Quản gia Lisa trầm giọng nói: “Cô yên tâm.
Ngôn Tiểu Nặc không biết Mặc Lăng Thiên khó chịu đến mức nào, tuy đã biết hết sự thật nhưng tình hình trước mắt lại thật đáng ngại và thê lương!
Cô cần suy nghĩ tính toán thật cẩn thận, phải ăn nói thế nào với Mặc Tây Quyết Cô ngồi trên ghế sofa dưới lầu, im lặng suy nghĩ.
Thời gian thấm thoát trôi qua, cô đột nhiên lo lắng cho Mặc Lăng Thiên, cô vội chạy lên lầu.
Quả nhiên Mặc Lăng Thiên đã nhốt mình trong lòng, ai cũng không thể thuyết phục ông mở cửa.
Là một người cha mà lại bị người khác tính kế như vậy, ông chắc chắn sẽ rất hổ thẹn và tự trách.
Ngôn Tiểu Nặc hiểu rõ, liền bảo Quản gia Lisa: “Lấy khoá mở cửa.
“Việc, việc này có ổn không?” Quản gia Lisa hơi e ngại.
“Đã là lúc nào rồi còn được hay không được. Ngôn Tiểu Nặc trầm giọng nói: “Hay là nói cho tôi biết khoả ở đầu tôi tự đi lấy.”
Quản gia Lisa vội nói: “ Cô hai nặng lời rồi, tôi đi lấy ngay.
Ngôn Tiểu Nặc lấy khoá mở cửa phòng ra.
Mặc Tây Quyết đang ngồi trước bức tranh mà hôm qua chưa hoàn thành, lưng quay về phía mọi người không động đậy gì cả.
Ngôn Tiểu Nặc ngập ngừnglên tiếng: “Ba?”
Mặc Lăng Thiên vẫn không có phản ứng gì.
Ngôn Tiểu Nặc lập tức bước tới nắm tay Mặc Lăng Thiên, may mà lòng bàn tay vẫn còn ẩm, hô hấp đều đều, làm cô hoảng sợ một phen.
Mặc Lăng Thiên khẽ nói: “Ngôn Tiểu Nặc, không phải cô vẽ rất giỏi sao? Bức tranh này, cô giúp tôi vẽ cẩm tú cầu làm nền đi.”
Ngôn Tiểu Nặc không dám trái lời cầm lấy bút vẽ, vẽ thêm những bông cẩm tú cầu màu đỏ hồng như gấm sau lưng công chúa Evelina.
Mỗi nét bút đều cẩn thận tỉ mỉ, vẽ thêm hoa lá làm vẻ đẹp của công chúa Evelina càng trở nên nổi bật, sống động hơn rất nhiều.
Cô đặt nét bút cuối cùng, bức tranh đã hoàn thành.
Mặc Lăng Thiên ngắm bức tranh, ngắm nhìn nụ cười của người đẹp trên tranh, giống như nhìn bao nhiêu cũng không đủ Ngôn Tiểu Nặc lặng lẽ đứng sang một bên không dám làm phiền Mặc Lăng Thiên.
Rất lâu sau Mặc Lăng Thiên mới lên tiếng: “Ngôn Tiểu Nặc, con đúng là một cô gái tốt, trước đây ba thực sự không biết tại sao A Quyết lại say đắm con đến vậy, giờ ba đã hiểu.
Vừa nói ông vừa chỉ vào công chúa Evelina: “Hai người rõ ràng trông không giống nhau, tính cách cũng không giống nhưng lại có một điểm tương đồng, vì người mình yêu yêu mà làm tất cả mọi thứ, không oán trách không hối hận, cho dù ta đã đã từng chèn ép con thậm chí làm tổn thương con, cũng vẫn chỉ có con dám quay lại thăm ba Ngôn Tiểu Nặc thấp giọng nói: “Mặc Tây Quyết, anh ấy rất quan tâm, rất quan tâm ba.”
Mặc Lăng Thiên cười nhạt: “Vậy à?”
“Từ yêu trở thành lo lắng, từ yêu trở thành sợ hãi, không có yêu thì làm gì có hận?” Ngôn Tiểu Nặc nói: “Trong lòng anh ấy, bà mãi mãi là ba của anh ấy, anh ấy từng khao khát tình yêu của ba, sự quan tâm của ba, đây là thứ không ai có thể thay thế được bao gồm cả công chúa Evelina.
Mặc Lăng Thiên im lặng trong đôi mắt đen láy lên một tia sáng, ông mệt mỏi khép mắt lại.
Ngôn Tiểu Nặc không cam lòng nói tiếp: “Ba nói con giống công chúa Evelina, thực ra Mặc Tây Quyết giống ba nhất, trong lòng rõ ràng rất quan tâm nhưng cách biểu đạt lại vô tình làm tổn thương đối phương, ba, sao ba phải khổ như vậy?”