Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Chương 405



Chương 406: Chuyện vui liên tục

Cổ Đình Thâm hiểu tâm sự của Phó Cảnh Dao.

Nhưng anh cũng biết đã rất nhiều người đã đến “nhắc nhở” cô, anh cũng không cần phải nói nhiều.

Cổ Đình Thâm chỉ ngồi một lúc liền đi ngay.

Phó Cảnh Dao ở trong phòng bệnh ngẩn ngơ cả nửa ngày.

Nhưng nhà họ Phó lại đang bao trùm một bầu không khí căng thẳng, Phó Cảnh Dao cũng biết.

Ngày hôm qua bà chủ Phó đến, biểu cảm bất an trên mặt lúc đó, Phó Cảnh Dao thấy rất rõ ràng.

Phó Cảnh Dao nhẹ nhàng thở dài Lúc này Hoàng tử Carter lại sang thăm Phó Cảnh Dao.

Đừng nói là các loại dược liệu quý giá, ngay cả bác sĩ trực tiếp điều trị cho Phó Cảnh Dao, cũng trở thành bác sĩ chuyên nghiệp. anh mời đến Phó Cảnh Dao ngồi trên giường, nhìn anh đến gần.

Trái tim như thể kiến bò chảo nóng, luống cuống, rối ren, vội vàng.

Hoàng tử Carter nhẹ giọng hỏi cô: “Cảm thấy khá hơn chút nào chưa?” Phó Cảnh Dao gật đầu, “Ừm, buổi sáng tôi có thử nhúc nhích một chút, đã hết đau rồi.”

Hoàng tử Carter nghĩ rằng cô nói khách sáo, nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân cô.

Phó Cảnh Dao cả kinh, “Anh…”

Hoàng tử Carter hỏi: “Đau không?”

Phó Cảnh Dao nhìn anh, lắc đầu: “Không đau.”

Anh buông mắt cá chân cô ra.

Phó Cảnh Dao cảm thấy chộn rộn, nhưng vẫn không nói, hoàng tử Carter hạ giọng thật thấp hỏi: “Em suy nghĩ xong chưa?”

“Tôi…” Phó Cảnh Dao cuối cùng vẫn không nói ra miệng.

Hoàng tử Carter xoay người lại, nắm tay cô, “Bất kể trong lòng em nghĩ gì, tôi đều bằng lòng chăm sóc cho em suốt đời.”

Mặt Phó Cảnh Dao nhất thời đỏ như có thể nhỏ ra máu, nhẹ nhàng quay đầu đi chỗ khác, nhưng tay lại nằm lấy tay hoàng tử Carter.

Mấy hôm sau, chân Phó Cảnh Dao hoàn toàn khỏi hẳn. Hoàng tử Carter đích thân đón cô về nhà tổ họ Phó, lúc bước xuống xe, anh nhẹ nhàng nâng cánh tay Phó Cảnh Dao.

Mái tóc dài của cô tán loạn rủ xuống xuống lướt nhẹ trên mu bàn tay anh, làm anh hơi nhột, “Từ từ thôi.”

Khóe môi Phó Cảnh Dao hơi cong lên, luống cuống cùng lo âu trong lòng, tất cả đều đã tan đi rất nhiều.

Nhà họ Phó thấy việc lớn đã thành công, đương nhiên vô cùng vui mừng, tiếp đãi hoàng tử Carter vô cùng long trọng.

Ngôn Tiểu Nặc dĩ nhiên là biết chuyện tốt như vậy, tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống.

Hoàng tử Carter muốn lập Phó Cảnh Dao làm Thái tử phi, phải lập tức đưa Phó Cảnh Dao cùng anh trở về nước S ra mắt nhà vua cùng hoàng hậu Olina.

Ngôn Tiểu Nặc còn có chút lo lắng, chẳng qua là mình mang thai, thật sự không thích hợp đi xa.

Hơn nữa Mặc Tây Quyết kiên quyết không đồng ý để cô đi, Ngôn Tiểu Nặc không thể làm gì khác hơn là bỏ cuộc, ngồi nhà.

Lúc đưa tiễn bọn họ, Ngôn Tiểu Nặc nắm tay Phó Cảnh Dao, tha thiết dặn dò cô, “Cậu đừng sợ, ba mẹ mình đều là người văn minh, hiểu chuyện”

Trong nụ cười tự nhiên hào phóng của Phó Cảnh Dao vẫn còn mang theo mấy phần ngượng ngùng, “Mình biết, mình sẽ chú ý.” Vừa nói, cô nhìn sang hoàng tử Carter, “Có anh ấy đây rồi.”

Trên mặt Ngôn Tiểu Nặc liền lộ ra nụ cười thật sâu vì vui vẻ và yên tâm, “Vậy bọn mình đợi uống rượu mừng của hai người.

Mặc Tây Quyết ôm Ngôn Tiểu Nặc vào trong lòng, nói: “Gió mạnh quá, chúng ta trở về đi thôi.”

Phó Cảnh Dao nhìn Mặc Tây Quyết, một tay anh chìa ra bắt tay cô.

Hôm nay, cô cũng có thể tìm thấy nguồn ấm áp thuộc về mình.

Cổ Đình Thâm đậu xe cách đó khá xa, anh cũng không xuống xe, chẳng qua chỉ nhìn hoàng tử Carter dắt tay cô bước lên máy bay trở về nước S.

Phó Cảnh Dao ngồi bên cạnh hoàng tử Carter, càng lúc càng đến gần nước S, lòng cô cũng không khỏi căng thẳng.

Hoàng tử Carter vuốt ve đầu cô, dịu giọng an ủi: “Không cần căng thẳng, mọi chuyện đều có anh.”

Máy bay đáp xuống phi trường hoàng gia nước S. Vừa xuống máy bay, liền ngồi xe trở về hoàng cung. Hoàng hậu Olina cùng đức vua tiếp kiến Phó Cảnh Dao và hoàng tử Carter ở chính điện. Trước đó đức vua cùng hoàng hậu còn rất lo lắng, nhưng không cưỡng được thỉnh cầu của hoàng tử Carter, bèn đồng ý gặp Phó Cảnh Dao. Phó Cảnh Dao cố nén căng thẳng trong lòng, làm nghi lễ chào hỏi cùng đức vua và hoàng hậu. Hoàng hậu Olina lặng lẽ quan sát Phó Cảnh Dao.

Thần sắc cô mặc dù thoạt nhìn có vẻ điềm tĩnh ung dung, nhưng vẫn không giấu được sự căng thẳng.

Phó Cảnh Dao xuôi tay dọc theo thân người, trong lòng căng như dây đàn, nhưng trước sau không dám nhìn lung tung.

Đức vua cùng hoàng hậu Olina đưa mắt nhìn nhau, nói một câu: “Cũng rất đoan trang đúng mực.

Phó Cảnh Dao cũng không vì vậy mà mừng rỡ nhảy cẫng như điên, vẫn chỉ lẳng lặng đứng ở đó.

Hoàng hậu Olina lúc này mới nở nụ cười, đưa tay ra với Phó Cảnh Dao, “Đến đây nào, để cho ta ngắm cháu thật kỹ một chút.”

Phó Cảnh Dao lúc này mới ngẩng đầu lên, nụ cười dịu dàng, bước chân đoan trang, bước đến gần hoàng hậu. Hoàng tử Carter thở phào nhẹ nhõm, nụ cười càng lúc càng sâu đậm, càng rực rỡ.

Ngay tại thời điểm Ngôn Tiểu Nặc mang thai bốn tháng, nước S rốt cuộc tuyên bố chuyện Thái tử lập Thái tử phi.

Một tháng trôi qua, Phó Cảnh Dao đều ở nước S, làm quen công việc trên dưới trong nước, học hỏi lịch sử cùng lễ nghi nước S.

Cô không có bất kỳ nửa lời than vãn nào, hôm nay đã trở thành một vị Thái tử phi đoan trang ưu nhã từ trong ra ngoài. Từ trong thâm tâm Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy vô cùng vui mừng, thế là cùng đi với Mặc Tây Quyết đến nhà họ Phó chúc mừng, cảnh tượng tự nhiên vui vẻ, ai nấy đều được vui lây.

Ngày cưới được quyết định vào thời điểm giao mùa xuân hạ năm sau, là thời điểm đẹp nhất của nước S.

Ngôn Tiểu Nặc cười nói: “Vừa khéo lúc đó nhóc con nhà chúng ta đã ra đời, em cũng có thể đi uống rượu mừng được rồi.”

Mặc Tây Quyết hôn trán cô, nói: “Đến lúc đó chúng ta cùng đi.”

Phó Cảnh Dao cùng hoàng tử Carter bây giờ như hoa nở rộ, như trăng đêm rằm, song cô vẫn còn có chút bận tâm chuyện bà chủ Toàn Cơ và Mặc Tây Thần.

Chuyện bà chủ Toàn Cơ cô vẫn thường xuyên cập nhật, còn Mặc Tây Thần…

“Anh cả vẫn không có tin tức sao?” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng hỏi, “Có biết anh bây giờ đến nơi nào rồi không?”

Mặc Tây Quyết biết trong lòng cô lo lắng, bèn nói: “Bây giờ thì có thể chắc chắn, người kia chính là Giản Minh.”

Ngôn Tiểu Nặc rất vui, thiếu chút nữa đứng bật dậy nhảy nhót.

Mặc Tây Quyết hoảng hồn vội vàng túm cô lại ôm vào trong lòng, sợ cô trật hông.

“Chuyện đầu đến nỗi hào hứng như thế chứ.” Mặc Tây Quyết bất mãn lẩm bẩm, cúi xuống ngấu nghiến đôi môi cô như thể trừng phạt.

Ngôn Tiểu Nặc cao hứng từ trong đáy lòng: “Chị Giản Minh còn sống, hơn nữa anh cả cũng tìm được chị ấy, em nghĩ, đợi đến khi nào bọn họ có thể bên nhau thì mọi thứ sẽ hoàn toàn viên mãn.”

Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng thở dài, “Chỉ mong được như vậy.”

“Chắc chắn có thể.” Ngôn Tiểu Nặc nắm tay anh, không biết là an ủi anh hay là an ủi mình.

Rất nhanh đã đến Tết, thân thể Ngôn Tiểu Nặc càng lúc càng nặng nề, thời tiết lại ẩm ương không tốt chút nào.

Mặc Lăng Thiên cũng không phải người quá máy móc, trước khi ăn tết liền đến lâu đài.

Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết, còn có Mặc Ngôn cùng ra đón ông vào.

Ngay sau hôm Mặc Lăng Thiên đến lâu đài, bà chủ Toàn Cơ trở về, nhưng còn có một người đi theo sau cô, chính là Phó Cảnh Thâm.

Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc cùng Mặc Tây Quyết hào hứng không ngớt, phấn khởi ra mặt, ngoài ra cũng không biết phải dùng biểu cảm nào khác để bày tỏ. Hai vợ chồng ở dưới nhà trò chuyện với bà chủ Toàn Cơ, Mặc Lăng Thiên thì gọi Phó Cảnh Thâm đến thư phòng nói chuyện một lúc lâu.

Bà chủ Toàn Cơ đang cùng Ngôn Tiểu Nặc tán gẫu, nhưng bất chợt cảm thấy cổ họng dội lên cảm giác buồn nôn, vội vàng đi vào phòng vệ sinh.

Ngôn Tiểu Nặc cùng Mặc Tây Quyết đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều lộ ra nét cười nhàn nhạt.

“Có phải em còn có chuyện gì giấu chúng tôi không nào?” Ngôn Tiểu Nặc cười nhìn bà chủ Toàn Cơ, đưa ly sữa tươi của mình cho bà chủ Toàn Cơ, “Uống sữa tươi đi, cho lại sức.” Bà chủ Toàn Cơ xấu hổ không thôi, “Không uống, vừa ngửi mùi là thấy buồn nôn rồi.”

Ngôn Tiểu Nặc che miệng cười. Mặc Tây Quyết dặn dò người làm đi làm cơm.

Mặc Lăng Thiên và Phó Cảnh Thâm cùng nhau xuống lầu, mặc dù sắc mặt Mặc Lăng Thiên đích cũng chưa hẳn đã giãn ra hoàn toàn, nhưng nhìn thần sắc ung dung của Phó Cảnh Thâm, cũng đủ biết chuyện tốt đã thành.

Ngôn Tiểu Nặc đứng dậy, đỡ Mặc Lăng Thiên xuống, cười nói: “Ba đi xuống lầu thong thả thôi.”

Sắc mặt Mặc Lăng Thiên nhất thời khá hơn rất nhiều, gật đầu liên tục, “Được rồi.”

“Chúc mừng ba hôm nay có được chàng rể quý” Ngôn Tiểu Nặc cười nhìn Phó Cảnh Thâm, “Hôm nay thật sự là song hỷ lâm môn ba ạ.”

“Song hỷ?” Mặc Lăng Thiên có vẻ khó hiểu. Ngôn Tiểu Nặc cười nói: “Tiểu Toàn mang thai.

Phó Cảnh Thâm vừa nghe thấy, lập tức bước đến trước mặt bà chủ Toàn Cơ, gương mặt tuấn tú nho nhã càng tỏ ra quan tâm không giấu giếm, “Em có sao không?”

Trên mặt bà chủ Toàn Cơ đều là nụ cười hạnh phúc, gật đầu, “Em vẫn ổn mà “

“Làm gì có, mới vừa rồi cô ấy còn bảo vừa ngửi mùi sữa tươi là buồn nôn đấy!” Ngôn Tiểu Nặc cười trêu ghẹo bà chủ Toàn Cơ, rồi nói với Phó Cảnh Thâm, “Cậu là một bác sĩ giỏi, phải chăm sóc cô ấy thật tốt.”

Phó Cảnh Thâm vừa cao hứng lại vừa kích động, chỉ biết gật đầu liên tục, y hệt một đứa trẻ biết nghe lời.

Mặc Lăng Thiên lên tiếng: “Tiểu Toàn vừa có thai, trước hết cứ dưỡng thai ở đây đi đã, chuyện lễ cưới thương lượng sau cũng không muộn.”

Một câu nói của ông như vừa cho tất cả mọi người một liều thuốc an thần.

Không có kết quả nào tốt hơn so với chuyện này nữa.

Nhà họ Phó lập tức biết tin vui, không ngờ chuyện vui của Phó Cảnh Dao lại dẫn đến chuyện vui của Phó Cảnh Thâm, mang đến hy vọng mới cho trên dưới nhà họ Phó .

Chuyện cưới hỏi của Phó Cảnh Dao đã được xác định, còn chuyện đám cưới của Phó Cảnh Thâm cũng bắt đầu được bàn bạc.

Nhân dịp trước Tết, nhà họ Phó liền đưa chuyện ra bàn bạc, ngày cưới xác định vào mùa xuân năm sau.

Phó gia luôn luôn chú trọng tôn ti trật tự, ngày cưới của Phó Cảnh Thâm cùng bà chủ Toàn Cơ sớm hơn nửa tháng so với Phó Cảnh Dao.

Đối với chuyện này, hoàng gia nước S cũng bày tỏ sự thấu hiểu, cũng không nói gì nhiều.

Ngay vào ngày lập xuân, Ngôn Tiểu Nặc sinh một đứa con gái.

Mặc Tây Quyết hào hứng không biết để đâu cho hết, luôn tay bế con gái vừa mới sinh, không chịu buông ra. Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy rất thật cao hứng, nói với Mặc Tây Quyết: “Anh có thích mấy thì cũng phải cho em và con trai xem mặt con gái một chút chứ.”

Mặc Tây Quyết lúc này mới chịu đặt con gái lên giường, nhưng vẫn ủ trong vòng tay như cũ.

“Ba, mẹ, đây là em gái con sao?” Mặc Ngôn tò mò nhìn đứa trẻ sơ sinh còn bọc trong tã.

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, “Em chính là em gái của con”

Mặc Ngôn muốn đưa cái tay nhỏ bé ra sờ lên khuôn mặt nhỏ xíu xiu của em gái, nhưng mà dừng lại giữa chừng.

Em gái quá nhỏ, cái tay còn chưa nặng bằng một phần ba tay mình, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ, làn da mong manh ửng hồng, yếu ớt đến nỗi nhìn có thể vỡ bất cứ lúc nào.

Ngôn Tiểu Nặc hiểu rõ vì sao con trai do dự, liền mỉm cười khích lệ: “Đừng sợ, em gái rất thích con.”

Thời điểm sắp sinh, Mặc Ngôn thường xuyên tò mò áp tại vào bụng của mẹ nghe ngóng. Mặc Ngôn chớp chớp đôi mắt to, lấy hết dũng khí nhẹ nhàng chạm khuôn mặt nhỏ xíu của cô bé.

Đứa trẻ sơ sinh nho nhỏ đường như có cảm giác, khỏe miệng phì ra một cái bong bóng nhỏ.

“Em gái thổi bong bóng!” Mặc Ngôn vui mừng nói. Ngôn Tiểu Nặc cười một tiếng: “Chắc là em đang đói đấy!”

Mặc Ngôn liền bị Mặc Tây Quyết đưa ra bên ngoài, nói: “Em gái phải bú sữa, con tránh đi một lúc.”

Ngôn Tiểu Nặc đỏ mặt cho con gái bú sữa, trợn mắt nhìn Mặc Tây Quyết


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.