Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh

Chương 65: Lần đầu hôn môi



Tiền thì không kiếm được, mà nợ ngân hàng với quỹ lại không thể không trả.

Không thể cho ngừng máy chủ server, nếu ngừng thì toàn bộ công ty không thể tiếp tục hoạt động, mà sáu trăm sáu mươi nghìn tệ chỉ có thể vận hành máy chủ server trong vòng chưa tới hai bốn tiếng.

Giá thuê ở tòa tháp đôi một năm cũng phải ba triệu.

Theo trình tự, vi phạm bản quyền, bị gỡ xuống để sửa chữa, sau đó vỡ nợ.

Hắc Thạch một đường đi thẳng xuống dốc.

Báo cảnh sát rồi, nhưng hy vọng chẳng còn bao nhiêu, xem ra chỉ còn cách phá sản.

Nhậm Xuyên ngồi trong phòng làm việc như hóa đá. Sắc trời tối dần, ánh đèn bừng lên, thành phố lập tức trở thành một vị mỹ nhân họa bì giấu mình lúc còn ban sớm.

Những câu chuyện như vậy đã xảy ra quá nhiều lần ở thành phố này, khởi nghiệp rồi phá sản chẳng qua chỉ là một cái búng tay.

Người đến người đi, còn Bắc Kinh vĩnh viễn không thay đổi.

Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu lên gương mặt nhẵn nhụi của Nhậm Xuyên. Lông mi mảnh mai nhuốm ánh vàng kim, sống mũi như phủ một tầng sáng nhàn nhạt, khóe miệng mím chặt, khẽ run rẩy.

Chuông điện thoại vang lên: “What a wonderful world! What a wonderful world…”

Nhậm Xuyên liếc nhìn tên người gọi đến, là “Thái thượng hoàng”.

Tâm lặng như nước đột nhiên xao động, có thể mượn tiền của Nhậm Đông Thăng được phải không?

“Con trai!” – Nhậm Đông Thăng vô cùng vui vẻ, “Đang làm gì đấy? Cuối tuần này có về nhà không?”

“Con…” – Nhậm Xuyên mím chặt môi, “Con đang tăng ca.”

“Này, không thể bớt tự làm sao? Con trả tiền thuê người chẳng lẽ để ăn lương khô à?” – Nhậm Đông Thăng được đà lấn tới, “Cuối tuần này về nhà đi! Hai hôm trước bố với chú Lý vừa đi câu cá! Được hẳn hơn bảy kí cá sặc rằn, làm món đầu cá kho tiêu, chắc chắn con sẽ thích!”

“Để sau đi…” – Nhậm Xuyên không biết tại sao cổ họng của mình bắt đầu trở nên khô khốc và khó nuốt, hỏi mượn vay tiền thật sự quá khó mở miệng, “Bố…”

“Hầy!” – Nhậm Đông Thăng đáp lại, “Sao thế? Con trai?”

“Không có gì…” – Nhậm Xuyên ậm ừ cho qua, “Bố nên chú ý sức khỏe của mình hơn, đầu cá cholesterol cao, ăn ít thôi, bảo chị San San làm mấy món nào thanh đạm chút.”

“Ôi, bố con bao nhiêu tuổi rồi, đừng để ý đến chế độ dinh dưỡng nữa!” – Nhậm Đông Thăng ôi một tiếng, “Nhưng con còn trẻ, phải giữ gìn thật tốt biết không?”

Nhậm Xuyên trả lời: “Vâng.”

Bên kia điện thoại cứ đánh trống lảng, Nhậm Đông Thăng muốn nói muốn hỏi cái gì đều xong rồi, “Được, bố cúp máy đây.”

Ông nói câu cuối cùng: “Có chuyện gì cứ nói với bố.”

Nhậm Xuyên bị một câu nói này đánh thẳng vào tim, uể oải dựa lên ghế, lấy tay che kín mặt, cố nén không để mình khóc ra thành tiếng.

Nhưng anh chỉ nói là: “Con ổn mà.”

Cúp điện thoại, căn phòng trở về yên lặng, Nhậm Xuyên lại trở thành người cô đơn một mình.

Trái tim anh đau thắt lại, anh từng kiêu ngạo và ngông cuồng, chưa bao giờ nói lời mềm mỏng nên làm mất lòng nhiều đồng nghiệp. Đến giờ phút này anh mới nhận ra, từ khi khởi nghiệp đến nay, mình không khác gì một tân binh non nớt. Dưới làn sóng lớn của tư bản, anh chỉ là một chiếc lá không làm chủ được bản thân.

Anh nghĩ rằng anh có cả thế giới.

Nhưng trên thực tế lại không có gì cả.

Nhậm Xuyên mệt mỏi đến cực điểm, nằm nhoài trên bàn, hít thở sâu, không nghĩ rằng sẽ chìm vào giấc ngủ mênh mang.

Trong mông lung, anh cảm thấy có người đang lay mình, giọng nói cũng rất quen thuộc: “Xuyên Nhi… Xuyên Nhi…”

Nhậm Xuyên mở mắt ra, bóng người trước mặt nhòe hai lần trước khi nhập lại làm một, lúc sau mới nhìn rõ ra là khuôn mặt của Giang Hoàn.

Giang Hoàn mang theo hơi lạnh cuối thu trên người, không dám tới gần vì sợ anh nhiễm lạnh, quan tâm hỏi: “Anh gọi điện cậu không nghe máy nên mới tới xem một chút.”

Nhậm Xuyên cầm điện thoại của mình lên và liếc nhìn, mười tám cuộc gọi nhỡ.

Bây giờ đã sắp hừng đông.

Khoảnh khắc Nhậm Xuyên nhìn thấy Giang Hoàn, cảm xúc trong lòng chợt trào dâng, nước mắt cũng không kiềm chế được: “Anh…”

Giang Hoàn hoảng sợ, vội vàng bước tới ôm anh vào lòng: “Làm sao thế? Có chuyện gì vậy?”

Đầu Nhậm Xuyên lúc này đang nặng cả ngàn cân, không thể nhấc lên nổi, liền vùi vào lồng ngực Giang Hoàn.

Mọi thứ như quay trở lại khi anh vừa mới khởi nghiệp lúc học năm hai đại học. Khi đó, anh còn là trẻ con miệng còn hôi sữa, bị thương mất máu nhưng không rơi lệ, chuyện gì cũng quyết định nghiến răng chống chọi.

Nhưng có một số rào cản không thể vượt qua.

“Anh ơi…” – Vào một đêm khó khăn như vậy, Hắc Thạch do một tay anh tạo ra đã vào huyệt đạo rồi, giọng Nhậm Xuyên run rẩy, “Em khó chịu quá…”

Bắc Kinh lớn như vậy, nhưng lại không có chỗ cho Hắc Thạch đặt chân.

“Cục cưng.” – Giang Hoàn ôm chặt anh, “Sao vậy? Đừng làm anh sợ, khó chịu ở đâu?”

Nhậm Xuyên cầm tay Giang Hoàn đặt lên ngực mình, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, lộp bộp đọng lại trên mu bàn tay của hắn.

Trái tim của Giang Hoàn cũng lập tức nhảy theo.

Nhậm Xuyên chỉ khóc, cũng không nói tại sao, nhịp tim của Giang Hoàn như đang đi tàu lượn siêu tốc. Bị ung thư, người thân mất, Juliet bỏ đi,… đủ thể loại lý do khác nhau, mẹ nó, ngay cả việc hôm nay hắn không cẩn thận bị đứt tay cũng nghĩ đến, chẳng lẽ Nhậm Xuyên đã phát hiện ra rồi sao!

“Xuyên Nhi…” – Giang Hoàn lau nước mắt cho anh, “Đừng làm anh sợ, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Nhậm Xuyên khịt mũi: “Công ty em…”

Giọng nói của anh mắc kẹt sâu trong cổ họng như một chiếc xương cá, lời kế tiếp, anh không nói ra được.

“Tạm ngưng để chỉnh đốn và cải cách.” – Nhậm Xuyên tránh nặng tìm nhẹ, đem núi lở biển trào miêu tả dễ dàng như tai nạn, “Cấp trên yêu cầu khá gắt gao, mất nhiều thời gian.”

Hóa ra là tạm ngưng để chỉnh đốn và cải cách, Giang Hoàn nặng nề thở ra một hơi: “Anh còn tưởng sắp phá sản rồi.”

Nhậm Xuyên: “…”

Hết chuyện để nói rồi hay sao vậy.

“Tạm ngưng để chấn chỉnh thì không có gì, đây cũng là cơ hội để tự kiểm tra bản thân.” – Giang Hoàn trấn an anh, “Đừng nghĩ nhiều quá, đi, cùng anh về nhà.”

Bên ngoài là thành phố Bắc Kinh đèn sáng rực rỡ, ánh sáng rải rác vỡ vụn chiếu vào khuôn mặt của Giang Hoàn, khuôn mặt hắn thoạt nhìn không thật lắm, nhưng lại có một sự ấm áp có thể thấy được.

Nhậm Xuyên có cảm giác mình bắt được con đom đóm duy nhất, liều mạng muốn chạy về phía hắn.

“Anh, chúng ta về nhà.”

Giang Hoàn đưa Nhậm Xuyên trở về nhà, xả một bồn nước nóng, rồi đi ra ngoài vỗ vai Nhậm Xuyên: “Đừng lo quá, đi ngâm bồn tắm đi.”

Nhậm Xuyên giống như một con chó hoang không ai muốn, nhìn Giang Hoàn bằng ánh mắt vô cùng đáng thương: “Anh… đi với em…”

Một luồng nhiệt vọt thẳng lên trên đỉnh đầu của Giang Hoàn, hắn còn không nhận ra giọng nói của mình đang run rẩy: “Cậu bảo… bảo anh tắm chung với cậu?!”

Nhậm Xuyên nghiêng đầu: “Bồn tắm của anh không đủ lớn sao?”

“Lớn!” – Giang Hoàn lập tức nói, “Mười người cũng có thể ngâm!”

Nhậm Xuyên vừa cởi bỏ quần áo vừa đi về phía phòng tắm, khi đến cửa, anh chỉ còn lại một chiếc quần lót.

Giang Hoàn nhìn bóng lưng trần trụi của anh, yết hầu nhúc nhích một chút, véo mạnh đùi mình, hơi không thể tin được đây là thật.

Hắn chọn một chai Chardonnay từ tủ rượu, chính mình tự nốc trước một ly, mẹ nó, còn chưa có ngâm bồn mà đã nóng rồi.

Giang Hoàn cởi hết đi vào phòng tắm, Nhậm Xuyên đã ngâm mình, cuộn tròn đầu gối, trên đỉnh đầu có một con vịt nhỏ, nửa khuôn mặt chìm trong nước nóng, ngây người không biết đang nghĩ gì.

“Xuyên Nhi?” – Giang Hoàn gọi anh trước, “Anh vào được không?”

Nhậm Xuyên không nghe thấy, không có phản ứng gì cả.

Giang Hoàn thận trọng bước vào một chân, Nhậm Xuyên lúc này mới ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy ngay cái kia của hắn, liền đạp một cái: “Đồ chết dẫm nhà anh sao không quấn khăn!”

Một cước này đạp Giang Hoàn trượt chân nhào tới phía Nhậm Xuyên, hai người đè lên nhau, vừa như in hôn tới.

Nhậm Xuyên hít sâu một hơi, đồng tử trợn to vô cùng.

Giang Hoàn cũng sững sờ, hắn vô thức hơi mút môi Nhậm Xuyên.

Hai đôi mắt nhìn nhau, cùng hoảng sợ, cùng bất ngờ. Nhậm Xuyên vừa hoàn hồn, nhanh chóng đẩy Giang Hoàn ra, che kín môi, có chút không thể tin được.

Cảm giác đôi môi chạm nhau rất khéo, đó không phải là thứ có thể dùng ngôn từ để miêu tả.

Như cá voi ra biển, chim về rừng, như lữ khách gặp ốc đảo, cành khô gặp xuân về.

Giang Hoàn sợ bị đánh, thanh minh trước: “Không phải lỗi của anh!”

Nhậm Xuyên gào lên: “Chẳng lẽ là lỗi của tôi!”

Hơi nóng bốc lên, vai và đầu gối của Nhậm Xuyên đều ửng hồng, buối tối còn vừa mới khóc, khóe mắt cũng như có phấn hồng. Giang Hoàn giống như bị ai đầu độc, không biết sao lại thốt ra một câu: “Hôn em không phải sai lầm…”

Lời vừa nói ra, trong phòng tắm liền im lặng.

Trông Nhậm Xuyên hơi thất thần, anh có chút hoảng sợ, không dám nhìn vào mắt của Giang Hoàn, hô hấp không khỏi có chút gấp gáp: “H… hôn cái gì…”

Chai Chardonnay kia không biết có phải là rượu giả hay không, lá gan của Giang Hoàn đột nhiên lớn lên, đột nhiên cúi người về phía trước, nâng cằm Nhậm Xuyên rồi hôn thật sâu.

Động tác đột ngột này khiến Nhậm Xuyên hoàn toàn trở nên ngơ ngẩn, luống cuống hé miệng, Giang Hoàn thừa cơ lợi dụng, dùng đầu lưỡi đảo qua khe môi, sau đó tiến quân thần tốc mở kẽ răng ra, linh hoạt mềm mại khuấy động khoang miệng, liếm láp đến mức xương cụt ngứa ngáy.

Nhậm Xuyên vô thức bám lấy vai Giang Hoàn, bị hôn đến mức không nói nên lời.

Đằng đẵng như thể đã trôi qua một thế kỷ, nụ hôn này mới kết thúc, Giang Hoàn thở hổn hển nhìn chằm chằm Nhậm Xuyên, đôi môi mềm ướt át, đẫy đà trơn bóng, vừa mới bị người chà đạp, hồng đến mức như chảy máu.

Đồng tử Nhậm Xuyên giãn ra, nhìn Giang Hoàn đang ở gần trong gang tấc, thấy khuôn mặt mình phản chiếu trong con ngươi của hắn, tựa như rơi vào thế giới gương, nảy sinh một loại ảo giác điên đảo linh hồn.

Da thịt bị nước ẩm ướt át, cùng với bầu không không nói nên lời lúc này, có một loại ý tứ khiêu gợi.

Giang Hoàn lo lắng nuốt nước bọt một cái, tự hỏi Nhậm Xuyên sẽ phản ứng như thế nào.

Đánh hắn cũng được, mắng hắn cũng được, hôm nay phải hôn, hắn không hối hận.

Đột nhiên, Nhậm Xuyên không nói một lời mà bước ra khỏi bồn tắm, thậm chí còn không lau người, nhặt áo choàng tắm trên sàn lên, mặc vào.

Giang Hoàn vội vàng đuổi theo, chỉ thấy bóng lưng anh đi vào phòng ngủ.

Trong lòng lo sợ bất an, hắn mặc áo ngủ đi vào phòng ngủ, thì thấy Nhậm Xuyên đã nằm trên giường.

“Cưng à…” – Giang Hoàn leo lên giường, cố gắng giải thích, “Anh không cố ý…”

Nhậm Xuyên nhắm chặt mắt, quay lưng lại, không để ý đến hắn.

Giang Hoàn như không tìm được đầu lưỡi của mình: “Cái kia, khó kìm lòng nổi…”

Hắn giải thích rất nhiều, miệng cũng khô cả rồi, Nhậm Xuyên cũng không quay lại nhìn hắn một cái.

Giang Hoàn không được tha thứ, cũng không dám lên giường nằm, trước khi đi còn tăng nhiệt độ điều hòa cho Nhậm Xuyên rồi tắt đèn. Một lúc sau, hắn quay lại đặt một ly nước lên đầu giường vì sợ Nhậm Xuyên khát nước vào ban đêm.

Cửa phòng ngủ đóng lại, căn phòng yên lặng như cũ, lúc này Nhậm Xuyên mới mở mắt ra, sờ lên môi mình, trên mặt hiện lên một mảng ửng đỏ.

Anh cười khẽ, giọng nói mang chút chút dịu dàng: “Đồ ngốc.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.