Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 263: Sự xấu hổ trong lễ cưới



Sự xuất hiện của Lâu Yến Vy lúc này đã khiến Tô Lan Huyện rất bất ngờ. “Không phải em phải đi Moscow sao? Tám giờ tối máy bay cảnh, bây giờ em đúng ra em phải ở trên máy bay chứ sao lại ở đây?” Tô Lan Huyên vừa mừng vừa lo lắng, cô không nỡ để

Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa rời đi.

Lâu Yến Vy thổi tóc mái, thở phì phò nói: “Không biết tên nhà giàu mới nổi nào bao toàn bộ chuyến bay đến

Moscow nên em không đi được.”

Tô Lan Huyên kinh ngạc, còn có chuyện như vậy sao? Bạch Hồng Hoa hỏi: “Bao giờ lễ cưới bắt đầu? Sao không thấy Vạn Hoài Bắc?”

Nhắc mới nhớ, hôm nay quả thật Tô Lan Huyền cũng không thấy Vạn Hoài Bắc đầu. “Không phải đang tiếp khách ở cửa chứ?” “Không có.” Lâu Yến Vy ngồi xuống: “Hay biết sẽ đến nên cố tình tránh?” “Mẹ, con biết cha nuôi ở đâu đấy.” Hạ Bảo chợt lên tiếng.

Lâu Yến Vy hầm hè: “Ở đâu?”

Hạ Bảo chỉ tay một cái: “Con vừa mới thấy ở phòng vệ sinh đấy.”

Lâu Yến Vy nở một nụ cười xấu xa nói với Tô Lan Huyện: “Chị, em đi phòng vệ sinh một chút.”

Phòng vệ sinh.

Vạn Hoài Bắc đang đi vệ sinh với Hạ Lăng, động tác hai người đều giống nhau như đúc, tiểu xong, rung một cái, kéo quần rồi rửa tay.

Bồn rửa tay, Hạ Lăng lén lút nói: “Cha nuôi, đưa tiền bịt miệng đây.” “Tiền bịt miệng nào?” Vạn Hoài Bắc mặt đầy mông lung

Hạ Lăng vẩy vẩy nước đọng trên tay, nở nụ cười hám tiền nói: “Cha nuôi, cha nhiều tiền như vậy thì đừng keo kiệt, đem tất cả tiền bạc của cải đi mua cả một chuyến bay tới Moscow, một chút xíu tiền bịt miệng này chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

Vạn Hoài Bắc vừa nghe vậy liền vội vàng bịt miệng Hạ

Lăng, cẩn thận nhìn xung quanh, sợ bị người khác nghe thấy. “Hạ Lăng, sao con biết?”

Hạ Lăng cười chỉ chỉ tai: “Con nghe thấy cha gọi điện thoại”

Lúc này Vạn Hoài Bắc mới phản ứng được, trước đó những lời Hạ Bảo Hạ Lăng nói ở cửa chính là để anh ta tự đào hố chôn mình. “Muốn bao nhiêu?” Vạn Hoài Bắc đầu hàng: “Ba mươi triệu. “Vậy hóa ra cha nuôi là người hẹp hòi sao.” Vạn Hoài Bắc: ” “Đúng rồi, con một phần, em trai cũng có một phần.”

Hạ Lăng bày dáng vẻ tình ý sâu xa vỗ vỗ Vạn Hoài Bắc “Cha nuôi, hạo tài tiêu tại, nếu để cho dì nhỏ biết cha lén ngăn cản, khiến dì ấy không đi được Moscow thì cha cũng biết hậu quả thế nào rồi đấy.” “Các người đúng là một nhà quỷ hút máu, cha lừa tiền tôi, con trai cũng lừa tiền tôi.” Vạn Hoài Bắc khóc không ra nước mắt, âm thầm thề, lần sau làm việc tay chân sẽ sạch sẽ hơn một chút, dù thế nào cũng không để lại đuôi.

Vạn Hoài Bắc chuyển cho Hạ Lăng số tiền ba trăm triệu để bịt miệng ngay tại chỗ, Hạ Lăng nhìn số trong tài khoản tăng lên, cười híp mắt nói: “Cám ơn cha nuôi” “Nhận tiền rồi thì đừng nói bậy bạ khắp nơi, cha vừa thấy quỷ dạ xoa kia khó chịu, cha cũng không có ý gì khác đâu nhé.”

Lời này nghe hơi có chút giống giấu đầu hở đuôi. “Ông chủ Vạn, con còn chưa nói cha có ý khác với dì nhỏ.” Hạ Lăng cười híp mắt: “Chẳng lẽ ông chủ Vạn thực sự thích dì nhỏ của con?”

Nhận được tiền liền trở mặt, còn không gọi cha nuôi nữa.

Quá thực tế.

Vạn Hoài Bắc khinh thường cười: “Sao cha có thể thích quỷ dạ xoa đó được, cô ta gây bao nhiêu phiền phức cho cha như vậy, tất nhiên cha sẽ không để cô ta thuận buồm xuôi gió đâu.”

Hạ Lăng giơ ngón tay cái lên: “Tùy hai người.”

Bắt chẹt được một khoản, Hạ Lăng hài lòng đi ra ngoài.

Tuy nhiên ở cửa phòng rửa tay, Hạ Lăng thấy Lâu Yến Vy đang đi về phía bên này.

Lâu Yến Vy cũng nhìn thấy Hạ Lăng: “Hạ Lăng, con có thấy tên Vạn Hoài Bắc chết tiệt đó không?” “Đang ở bên trong ạ.” Hạ Lăng rất không phúc hậu, trực tiếp bán đứng Vạn Hoài Bắc. “Được rồi, quả nhiên là ở bên trong.” Lâu Yến Vy vén tay áo lên rồi tiến vào.

Đây là nhà vệ sinh nam. “Cha nuôi, cha tự cầu nhiều phúc nhé.”

Hạ Lăng đi đến đại sảnh lễ cưới, Hạ Bảo đang chờ ở “Anh, lấy được tiền bịt miệng chưa?”

Hạ Lăng mặt không đỏ tim không đập mạnh nói: “Lấy rồi, ba mươi triệu, đã nói trước là chia năm năm, trở về anh sẽ cho em mười lăm triệu” “Có ba mươi triệu, ít vậy.” “Gần đây ông chủ Vạn đang nghèo, em trai, chúng ta phải thông cảm cho người khác một chút, không thể lòng tham không đáy như vậy được.”

Hạ Bảo miễn cưỡng chấp nhận: “Vậy được, anh, lúc về anh nhớ đưa tiền cho em” “Yên tâm đi, anh là anh ruột em, sao có thể lừa tiền em được.”

Hai anh em khoác vai đi vào.

Chuyện này nói cho chúng ta biết rằng, bạn sẽ không bao giờ biết được người trung gian kiếm được bao nhiêu tiền chênh lệch.

Lễ cưới đã bắt đầu.

Người điều khiển chương trình đang nói một hồi trên sân khấu, chú rể tiến vào sân khấu trước, cô dâu thay lại váy cưới mới, người điều khiển chương trình nói: “Mời cô dâu xinh đẹp nhất của chúng ta hôm nay tiến vào sân khẩu.” Lúc đẩy cửa ra, Vạn Linh Lan cả người mặc váy cưới trắng tinh bước vào lễ đường.

Lúc không la lối sòm, Vạn Linh Lan quả thật rất xinh đẹp.

Lục Đồng Quân nắm chặt tay Tô Lan Huyên, anh thấy Tô Lan Huyên vẫn nhìn chằm chằm vào cô dâu, cho rằng Tô Lan Huyền cũng muốn mặc áo cưới, liền nói bên tại cô: “Lan Huyên, thứ nên cho em anh sẽ không thiếu của em”

Đối với người yêu sâu đậm họ luôn sợ cho chưa đủ rồi làm sao để cho nhiều hơn.

Tô Lan Huyền liền hiểu ý Lục Đồng Quân, trong lòng cảm động một hồi: “Chờ sinh con rồi hãy nói, nếu không như vậy sẽ rất xấu”

Bụng cũng lớn rồi, Trần Hương Thủy còn chưa xuất viện, chờ Trần Hương Thủy xuất viện rồi chuẩn bị lễ cưới, thêm vài tháng trôi qua, đến lúc đó bụng cũng phải sáu bảy tháng, lễ nghi đám cưới rườm rà, rất mệt người. “Trong mắt anh em lúc nào cũng xinh đẹp.” “Hôm nay anh bớt lời âu yếm đi, miệng ngọt như vậy”

Hai người cắn lỗ tai, thì thầm, rõ ràng là đang khiến người ngoài ghen tỵ.

An Nhã Hân ngồi đằng sau nhìn xong cũng rất muốn yêu đương, tự nhủ: “Bao giờ thì bạch mã hoàng tử của mình xuất hiện đây!”

Vừa dứt lời, Lý Thái chạy vèo một cái tới, ngồi xuống cạnh An Nhã Hân: “Nhã Hân, anh mua về cho em rồi.”

An Nhã Hân thấy sự xuất hiện đột ngột của Lý Thái, tâm trạng vừa tốt lại xấu đi.

Nếu Lý Thái là bạch mã hoàng tử của cô thì cô thà bỏ nhà đi tu còn hơn. “Tôi đầu bảo anh mua cái gì, anh mua cái gì vậy?”

Lý Thái vội vàng cầm thuốc cầm máu mua ở bên ngoài quay lại, cho vào một cái túi màu đen, kín đảo đưa cho An Nhã Hân: “Em mau uống đi, uống vào sẽ khỏe hơn.

An Nhã Hân nghi ngờ mở túi ra, thấy ba chữ “Thuốc cầm máu” trên hộp thuốc, giận đến mức kín đảo đưa hộp thuốc lại cho Lý Thái: “Anh có bị bệnh không vậy.” “Lần này anh không mua nhầm mà, sao em lại giận” Lý

Thái không hiểu. “Anh thông minh thật đấy, có ai tới kỳ kinh nguyệt mà lại uống thuốc cầm máu sao” An Nhã Hân liền vội vàng đổi chỗ: “Đừng nói quen biết tôi.”

Quá mất mặt.

Lưu Lệ Phương đang ngồi bàn bên cạnh thấy con trai mình đến lại ngồi bên cạnh liền đi tới: “Con trai, sao con lại chọc giận An Nhã Hân rồi.” “Con đầu biết sao cô ấy giận đâu, phụ nữ bây giờ thật khó chiều.” Lý Thái nản lòng: “Cô ấy tới kỳ kinh nguyệt, nói đau bụng, con mua thuốc giảm đau cũng không được, mua thuốc cầm máu cũng không được, rốt cuộc con phải mua cái gì ạ?”

Lưu Lệ Phương vừa nghe, liếc nhìn hộp thuốc, cũng suýt chút nữa bị tức đến hộc máu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Sao mẹ lại sinh là một người thông minh như con vậy chứ.” “Mẹ, sao vậy? Kia không đúng sao? Chị nói với con vậy mà.” “Nguyên câu văn chị con nói thế nào?”

Lý Thái học theo giọng và biểu cảm của Tô Lan Huyện lúc đó nói: “Chị nói này, em thiếu điều chỉ còn đi mua thuốc cầm máu thôi đấy.”

Lưu Lê Phương: “…”

Thằng con trai ngu ngốc nay, ngay cả câu nói nghe cũng không hiểu. “Mẹ, mẹ chỉ con một chiêu đi, nếu không con sẽ không có vợ đâu.”

Lưu Lệ Phương hỏi: “Sao trước kia con theo đuổi được những cô gái đó vậy?” “Cái đó không cần con theo đuổi, là sức hấp dẫn của con trai mẹ đấy, là người khác theo đuổi con.” Lý Thái nói đến cảnh tượng lúc trước thì rất hăng hái.

Lưu Lệ Phương tạt một chậu nước lạnh: “Những cô gái đó không phải là quan tâm sức hấp dẫn của con mà là tia được cha con. Ý của Lưu Lệ Phương là tia trúng tiền của Lý Kính Hòa, cha anh ta có tiền thì cho dù Lý Thái lớn lên có giống ăn mày thì cũng có phụ nữ quấn lấy.

Lý Thái kêu lên một tiếng: “Bọn họ muốn làm mẹ kế của con sao?”

Lưu Lệ Phương giơ tay muốn đánh người: “Sao mẹ lại sinh được một người con trai ngu ngốc như con nhỉ”

Lưu Lệ Phương giả vờ đánh mấy cái, không thèm quan tâm nữa, tìm vợ cho con trai coi như vô vọng, bà ta vẫn lên đi tìm chồng thì hơn.

Lý Kính Hòa thấy vợ giận đến mức không kìm được, sau khi biết được chuyện suýt chút nữa cũng đi đánh con trai.

Đám cưới vẫn tiếp tục, Sở Lâm Minh giơ chiếc nhẫn về phía Vạn Linh Lan, lúc quỳ một chân xuống đột nhiên xẹt một tiếng.

Quần Sở Lâm Minh bị rách.

Tiếng rách nghe rất rõ ràng, quần bị rách một mảng lớn, bên trong mặc quần màu gì cũng nhìn thấy.

Cả hội trường yên tĩnh được hai giây, sau đó toàn bộ khách khứa đều cười rộ lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.