Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 275: Gió thổi mưa giông trước cơn bão



Lần đầu tiên Lâu Yến Vy có cảm giác có tật giật mình.

Tô Lan Huyên và Lục Đồng Quân cũng không ngờ rằng Vạn Hoài Bắc sẽ quay lại ngay đúng lúc này, còn đúng lúc nghe thấy những lời mà Lâu Yến Vy nói.

Vạn Hoài Bắc đứng ở cửa tận ba phút, sau đó mới bước vào, không nhìn Lâu Yến Vy mà là đi thẳng về phía Tô Lan Huyên Lục Đồng Quân.

“Chị dâu, lão đại, chúc mừng hai người, lại thêm hai đứa con trai rồi, đây là lì xì em cho bọn nhỏ”

Vạn Hoài Bắc lấy ra hai phong bao lì xì, Tô Lan Huyên vẫn thấy xấu hổ nhận lấy.

“Đừng khách khí”

Vạn Hoài Bắc lúc bình thường có dáng vẻ cợt nhả, đột nhiên trở nên nghiêm túc khiến Tô Lan Huyên thật sự không quen.

Vạn Hoài Bắc nhìn hai đứa nhỏ và hỏi: “Đã đặt tên cho bọn nhỏ chưa?”

“Đã đặt biệt danh rồi” Tô Lan Huyên nói: “Nhóc này tên là Tam Bảo, nhóc này tên là Tứ bảo”

“Tên rất hay, dễ nhớ.” Vạn Hoài Bắc lại nhìn về phía Lục Đồng Quân: “Lão đại, em còn có việc phải làm nên phải về nhà họ Vạn trước.”

Lục Đồng Quân gật đầu: “Ừ”

Vạn Hoài Bắc thật sự cứ đi như thế, từ đầu đến cuối anh ta không thèm nhìn Lâu Yến Vy một cái, hoàn toàn chỉ coi như không khí.

Bạch Hồng Hoa đưa tay đẩy Lâu Yến Vy một cái: “Lần này xem ra đùa hơi lớn, tức giận rồi.”

Lâu Yến Vy mạnh miệng nói: “Anh ta tức giận thì có liên quan gì đến tớ, chị, em với Hồng Hoa đi trước đây, chị nghỉ ngơi tốt nha”

Sau khi Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa rời đi, Tô Lan Huyên hỏi: “Lục Đồng Quân, Vạn Hoài Bắc sẽ ổn chứ?”

Khi Lâu Yến Vy tỏ tình trước đó, Vạn Hoài Bắc giống như một con công xoè cánh, vô cùng đắc ý, sau khi biết đó chỉ là ván cược, anh ta ngay lập tức choáng váng.

“Xích mích giữa hai người bọn họ không phải một sớm một chiều, cứ tuỳ ý để họ dằn vặt nhau đi.” Lục Đồng Quân nói: “Lan Huyên, em ngủ một lát đi.”

“Vâng” Nguyên khí Tô Lan Huyên bị thương nặng, cũng thật sự muốn một giấc thật ngon.

Bầu trời tối sầm lại.

Tập đoàn Đại Lục tuyên bố phá sản, giới kinh doanh đang trải qua một cuộc cải tổ lớn.

Sau khi Lý Kính Hòa nhìn thấy Tô Lan Huyên thì cũng lập tức quay về, Tập đoàn Lý thị ít nhiều cũng bị tổn thất, ông ta buộc phải quay lại ổn định tình hình chung.

Việc nhà họ Lục phá sản khiến mọi người khóc mãi không thôi, người đứng đầu giới kinh doanh cũng một phen điêu đứng.

Đương nhiên, điều này cũng có người thầm vui mừng.

Sau khi Tô Lan Ninh đọc được tin tức, cô ta vui mừng như điên.

Khi nhà họ Lục sụp đổ, Tô Lan Huyên sẽ không còn là bà chủ nhà họ Lục cao cao tại thượng nữa, mà trở thành một kẻ nghèo hèn.

Tô Lan Huyên cũng không còn có thể giẫm lên đầu cô ta nữa, hiện giờ cô ta đã được Chu Đức Độ thừa nhận, là thiên kim của nhà họ Chu.

Tô Lan Ninh ôm con gái và vui vẻ nói: “Phong thuỷ thay nhau luân chuyển, cuối cùng cũng đến lượt Tô Lan Huyên gặp xui xẻo, con gái ngoan à, con thật sự là ngôi sao may mắn của mẹ”

Chu Văn Triệt đẩy xe lăn đi qua phòng Tô Lan Ninh, nghe thấy những lời này thì dừng lại.

Tô Lan Ninh nhìn thoáng qua Chu Văn Triệt ở ngoài cửa, ôm con gái đi ra ngoài: “Anh cả, mới về à, đến bệnh viện thăm Tô Lan Huyên sao? Nghe nói Tô Lan Huyên đã sinh hai đứa con trai, con trai của cô ta đúng là quỷ đòi nợ. Vừa mới sinh ra thì nhà họ Lục liền phá sản, làm sao may mắn bằng con gái tôi.”

Chu Văn Triệt không quen nhìn vẻ mặt tiểu nhân đắc ý của Tô Lan Ninh, lạnh lùng nhắc nhở: “Nếu không phải có Tô Lan Huyên giúp đỡ, thì bây giờ cô vẫn đang ngồi tù rồi”

Nhắc đến lịch sử đen tối trong tù, sắc mặt Tô Lan Ninh trở nên u ám: “Nếu không là Tô Lan Huyên thì tôi đã không phải ngồi tù. Bây giờ cô ta sa sút trở thành đứa nghèo mạt kiếp khiến tôi cực kỳ vui sướng, anh cả, anh cũng nên vui vẻ mới đúng, Lục Đồng Quân thất thế thì anh mới có cơ hội”

Chu Văn Triệt nhíu mày: “Cô có ý gì?”

“Tâm tư của anh cả, cả nhà họ Chu ai mà không biết? Trước kia anh vì Tô Lan Huyên mà bị đâm một nhát dao vào lưng, có tình có nghĩa như vậy, đúng là phúc khí của Tô Lan Huyên”

Tô Lan Ninh nói: “Anh cả, em có thể ra ngoài đều là có sự giúp đỡ của anh, em rất cảm kích và cũng muốn báo đáp anh, chỉ cần anh không chê Tô Lan Huyên đã sinh bốn đứa con trai, em có cách giúp kết hôn với Tô Lan Huyên”.

Tô Lan Ninh vẫn thực sự hy vọng Chu Văn Triệt sẽ kết hôn với Tô Lan Huyên, chỉ cần Tô Lan Huyên vào nhà họ Chu, cô ta sẽ có cơ hội tính sổ với Tô Lan Huyên.

Trước kia vì Lục Đồng Quân, cô ta chỉ có thể nuốt hận vào trong lòng, nhưng bây giờ thì khác, Tô Lan Huyên hiện giờ đã sa sút.

Chu Văn Triệt lạnh lùng liếc nhìn Tô Lan Ninh: “Cô nên ngẫm lại trong lòng mình đi.”

Bỏ lại những lời này, Chu Văn Triệt đẩy xe lăn về phòng mình.

Tô Lan Ninh chạy tới sau lưng Chu Văn Triệt và lớn tiếng nói: “Tôi không tin anh không muốn kết hôn Tô Lan Huyên, một người xinh đẹp như Tô Lan Huyện rất hiếm gặp đấy.”

Một tiếng rầm vang lên.

Cánh cửa đóng lại, chặn giọng nói của Tô Lan Ninh.

Chu Văn Triệt ngồi trên xe lăn, im lặng hồi lâu mới chậm rãi trượt xe lăn. về phía ban công.

Trong đầu Chu Văn Triệt đều là hình ảnh của Tô Lan Huyên, Tô Lan Huyên vô cùng bình tĩnh khi bị anh ta lừa đưa đi, hơi thở khi giơ tay nhấc chân, bước nhảy vô cùng kinh diễm.

Tô Lan Huyên giống như bảo bối, luôn mang đến cho mọi người những sự bất ngờ ngoài sức tưởng tượng.

Chu Văn Triệt lấy từ trong lòng ra một bức ảnh, chính xác là một bức ảnh cắt ra từ một tờ báo.

Đó là bức ảnh Tô Lan Huyên khiêu vũ trong bữa tiệc sinh nhật.

Vốn là ảnh chụp chung với Lục Đồng Quân, Chu Văn Triệt chỉ cắt ảnh của Tô Lan Huyên ra.

Chu Văn Triệt sững sờ nhìn bức ảnh, vô thức nhéo cái chân trái bị gãy của mình.

Giọng nói của Tô Lan Ninh từ trên ban công bên cạnh truyền đến: “Anh có biết chân của anh là bị ai đánh gãy không? Là Lục Đồng Quân đấy, là anh ta đã tìm người trả thù cho Tô Lan Huyên, sau đó báo thù lên người anh.”

Nghe vậy, trong mắt Chu Văn Triệt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Cô lặp lại những gì vừa nói”

“Lúc đó chúng tôi không biết tên bạn trai nghèo túng của Tô Lan Huyên là Lục đại thiểu, Tô Lan Huyên không lại không biết điều, biết tư tình giữa mẹ tôi và cha anh, để bịt miệng nên cha anh đã tìm người dạy dỗ Tô Lan Huyên, không lâu sau thì anh bị trả thù, và người này chính là Lục Đồng Quân”

Tô Lan Ninh nói: “Anh cả, Lục Đồng Quân đã đánh gãy chân anh, còn cướp đi người phụ nữ mà anh thích, lẽ nào anh thật sự cứ thờ ơ thế sao?”

Sự hận thù khi bị gãy chân không bao giờ nguôi.

Chu Văn Triệt đột nhiên nắm chặt cái chân bị gãy của mình, trong mắt hiện lên sự hận thù, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ: “Lục, Đồng, Quân”

Chu Văn Triệt đột nhiên nhớ tới sự tội lỗi trong mắt Tô Lan Huyên mỗi lần nhìn thấy cái chân bị gãy của anh ta, hóa ra Tô Lan Huyên đã sớm biết, chính Lục Đồng Quân đã đánh gãy chân của mình.

Nói đến đây.

Khóe miệng Tô Lan Ninh nhếch lên một nụ cười khi thành công, tiếp theo cô ta chỉ cần chờ màn kịch hay thôi.

Cơn gió bất chợt nổi lên.

Mưa lập tức rơi xuống.

Khách sạn.

Lâu Yến Vy mặc chiếc áo choàng tắm và đang cắt tỉa móng chân, nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, cảm khái nói: “Thời tiết thật không thể đoán trước được. vừa mới trăng sáng sao thưa, thì lập tức mưa rồi”

Bạch Hồng Hoa đang pha trà noại: “Lần này cậu định ở thủ đô bao lâu?”

“Chị gái tớ vừa mới sinh con, nhà họ Lục lại xảy ra chuyện. Dù sao cũng không có việc gì, nên tớ sẽ ở lại thủ đô một thời gian.”

Lâu Yến Vy vẫn rất có nghĩa khí.

chapter content

Lâu Yến Vy trong phòng thấy hồi lâu không có động tĩnh gì nên hỏi: “Hồng Hoa, ai đấy?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.