Khi Tô Lan Huyên ra ngoài tìm Lục Đồng Quân, Lục Đồng Quân đã đi gặp Tần Kiều Lam rồi.
Tô Lan Huyên cũng không đi theo, mà đợi ở ngoài đại sảnh.
Chu Văn Triệt bảo lãnh cho Tô Lan Ninh, hai người đi ngang qua chỗ Tô Lan Huyên, Chu Văn Triệt nhìn Tô Lan Ninh ra hiệu cho cô ta lên xe trước.
Tô Lan Ninh vừa phải chịu thua lỗ nên ngoan ngoãn lên xe đợi. Chu Văn Triệt trượt xe lăn tới gần Tô Lan Huyên: “Cô chủ Lục”
Mỗi lần Chu Văn Triệt gọi cô bằng danh xưng này, cô đều cảm thấy khó chịu.
“Cậu Chu” Tô Lan Huyên nhìn thấy Chu Văn Triệt, lịch sự gật đầu coi như chào hỏi.
Chu Văn Triệt nhìn trời một chút, nói: “Có lẽ đêm nay sẽ mưa đấy”
Tô Lan Huyên cũng nhìn lên bầu trời: “Sao có thể chứ, nắng chói chang như vậy, đêm nay nhất định sẽ không mưa đâu”
Chu Văn Triệt sờ vào chiếc chân gãy nói: “Mỗi khi trời mưa, cái chân gãy của tôi cảm thấy hơi đau điều này chưa bao giờ sai cả.”
Ánh mắt Tô Lan Huyên nhìn vào cái chân bị gãy của Chu Văn Triệt, không khỏi nhớ tới chuyện đôi chân này là do Lục Đồng Quân cho người đi đánh gãy.
Coi như để đồng ý thả Tô Lan Ninh, trả lại ân tình cho Chu Văn Triệt, món nợ gãy chân này thì khó mà trả hết được.
Một chân này đã hủy hoại cuộc đời Chu Văn Triệt.
Ánh mắt Chu Văn Triệt âm u, Tô Lan Huyên không đành lòng, vô cùng áy náy: “Tôi có biết một bác sĩ giỏi, hôm nào sẽ giới thiệu cho anh, để anh ấy khám chân cho anh, có lẽ anh ấy có thể giúp giảm bớt…”
Chu Văn Triệt ngắt lời Tô Lan Huyên: “Cô chủ Lục, cô có thể nói cho tôi biết, là ai đã chặt đứt chân của tôi không?”
Lời nói này rất sắc bén.
Chu Văn Triệt đã biết đó là ai, anh ta chỉ muốn xem xem Tô Lan Huyên có thể nói sự thật hay không thôi.
Trong lòng Tô Lan Huyên căng thẳng, luôn cảm thấy Chu Văn Triệt đã biết điều gì đó.
Mặc dù việc Chu Văn Triệt bị gãy chân là do cô, Tần Huệ Mẫn và Chu Đức Độ cũng có trách nhiệm, những kẻ cầm đầu chính là Lục Đồng Quân.
Về tình về lễ về cách ra tay, cô đều không có gì để nói. Lồng ngực Chu Văn Triệt đầy tức giận: “Cô chủ Lục, một chân nhưng đã hủy hoại cả cuộc đời của tôi. Trước khi gãy chân, tôi không hề đắc tội với ai, cũng không đắc tội với cô chủ Lục. Vì cô tôi còn lấy thân mình để chặn con dao đó, tôi chỉ muốn cô nói ra sự thật, rốt cuộc là ai, ai đã phá hủy đôi chân của thôi”
Mỗi lời nói của Chu Văn Triệt đều chứa đựng sự căm hận sâu sắc, Tô Lan Huyên dám khẳng định nếu như cô nói ra, Chu Văn Triệt có thể lập tức rút dao tìm cách trả thù Lục Đồng Quân.
“Cậu Chu, tôi..”.
“Lan Huyên” Lục Đồng Quân đi ra từ bên trong, ngắt lời Tô Lan Huyên, đi tới bên cạnh Tô Lan Huyên nói: “Lan Huyên, xong chuyện rồi, chúng ta về trước đi. Tam Bảo và Tứ Bảo cũng đói bụng rồi”
“Tần Kiều Lam thì sao?
“Làm theo thủ tục thôi, nên xử lý thế nào thì xử lý như vậy.” Lục Đồng Quân không thiên vị, dù có thiên vị đi nữa, anh cũng sẽ hướng về con trai của mình, anh cũng không phải kẻ ngốc, Tần Kiều Lam tính toán cái gì chứ? Chỉ là người ngoài mà dám làm tổn thương con trai của anh, anh có thể bỏ qua sao?
Tô Lan Huyên muốn nói tiếp, Lục Đồng Quân nhìn Chu Văn Triệt nói: “Cậu chủ Chu, chúng tôi về trước, anh cũng về sớm đi”
Câu nói này khiến Tô Lan Huyên không hiểu được. Có chút không hiểu rõ. Tại sao Lục Đồng Quân lại nói như vậy với Chu Văn Triệt?
Chu Văn Triệt nén giận ngồi trên xe lăn nhìn Lục Đồng Quân và Tô Lan. Huyên rời đi.
Sau khi mọi người rời đi, Chu Văn Triệt lên xe, Tô Lan Ninh hỏi: “Anh cả, sao vừa rồi anh không nói thẳng ra?”
“Em im miệng cho anh” Chu Văn Triệt lạnh lùng nhìn Tô Lan Ninh: “Em có thể biết điều một chút cho anh được không, còn chưa đủ mất mặt
sao?”
“Lần này thực sự không phải lỗi của em, là do Sở Lâm Minh và Vạn Linh Lan gây sự…” .
“Nếu em không như con ruồi bám lấy Sở Lâm Minh, có thể để người ta chặn ở khách sạn sao?” Chu Văn Triệt nói tới chuyện này càng thêm: “Trên đời có nhiều đàn ông như vậy, tại sao cứ phải là Sở Lâm Minh chứ, anh ta là cái quái gì, em là cành vàng lá ngọc nhà họ Chu. Trước đây em chưa tới nhà họ Chu, em muốn mất mặt thì đó là việc của em bây giờ em đã mang họ Chu rồi, thì nhớ kĩ cho anh đừng làm anh phải mất mặt”
Tô Lan Ninh lẩm bẩm nói: “Tô Lan Huyên cũng nói y hệt anh”
“Câu nào?”
“Sở Lâm Minh là cái quái gì?”
Đến cả giọng điệu cũng giống nhau, chỉ tiếc là không thể mài sắt thành kim được.
Chu Văn Triệt: “…”
“Tô Lan Ninh, anh cảnh cáo em, em phải có khí chất của con gái nhà họ Chu. Nếu em đã mang họ Chu, gọi anh là anh cả, thì em cũng như Chu Ánh Nguyệt vậy. Nếu em còn dám coi thường, anh sẽ đá em ra khỏi nhà họ Chu” Chu Văn Triệt nói: “Làm tốt mọi việc, đừng vì Sở Lâm Minh mà giở trò”
Đối với Tô Lan Ninh, lời nói của Chu Văn Triệt giống như một lời cảnh tỉnh.
Tô Lan Ninh ngẩn người: “Anh cả, anh thực sự… rất giống chị cả đấy”
Cô ta luôn cho rằng Chu Văn Triệt coi thường mình, cô ta là con rơi, Chu Văn Triệt trước nay không cho phép cô gọi anh ta là anh cả, ở bên ngoài cũng đã làm cô nhục nhã vài lần.
Nhưng cô ta phát hiện ra rằng từ khi về nhà họ Chu, Chu Văn Triệt chưa bao giờ làm cô bẽ mặt trước mặt người ngoài.
Bởi vì họ của cô ta đã là họ Chu rồi.
Họ đã là người một nhà, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
Chu Văn Triệt nói: “Chỉ cần em quên đi Sở Lâm Minh, không làm cho nhà họ Chu mất mặt, anh sẽ không bạc đãi em”
Tô Lan Ninh kích động, lần này cô ta có được tính là trong cái rủi có cái may không?
“Anh cả, em hứa với anh là sẽ không bao giờ tìm Sở Lâm Minh nữa, em nghĩ thông rồi, Sở Lâm Minh là cái quái gì chứ?” Tô Lan Ninh kích động nói: “Anh cả, hay là em giúp anh theo đuổi Tô Lan Huyên nhé? Em rất giỏi chuyện theo đuổi người khác đấy” .
Chu Văn Triệt cười khẩy: “Em theo đuổi Sở Lâm Minh mười mấy năm còn chưa thành công, cũng chưa em theo đuổi người khác bao giờ”
Tô Lan Ninh: “..” Lời nói của anh ta làm cô ta đau lòng.
“Chuyện gì vậy?” Tô Lan Ninh thuận miệng hỏi.
Chu Văn Triệt nhớ lại những gì Lục Đồng Quân đã nói trước khi rời đi, rơi vào trầm tư.
Vừa rồi Lục Đồng Quân sự Tô Lan Huyên khó xử, nên đã cố ý cắt ngang lời nói của Tô Lan Huyên, Lục Đồng Quân không muốn liên lụy tới Tô Lan Huyên.