Tân Chấn Đông muốn nói lại ngừng, sau khi lên xe, suốt dọc đường cũng là mở miệng muốn nói gì đó xong rồi lại nuốt trở lại.
Cuối cùng, Tân Chấn Đông nặng nề thở dài một hơi, một mình ở đó độc thoại.
“Cha với Huệ Mãn từ nhỏ đã không có cha mẹ, hai người dựa vào nhau mà sống, nhớ lại lúc khó khăn nhất đó, đồ trong thùng rác cũng nhặt ra ăn, có mi in cha và Huệ Mãn đánh nhau với một tên lưu manh, bị đánh đến vỡ đầu chảy máu, Huệ Mãn nhặt một viên gạch vỡ lên ném về phía tên đó…”
Tô Lan Huyên đang lái xe phía trước, Tân Chấn Đông ngồi sau hồi tưởng lại những ngày tháng cực khổ lúc nhỏ của ông ta và Tân Huệ Mẫn.
Hai người xa cách gần bốn mươi năm, huyết thống nối liền, có thể nhìn ra được Tân Chấn Đông vô cùng kích động, lúc nãy rõ ràng là đã khóc.
Tô Lan Huyên không phát biểu cảm nghĩ, xem bản thân mình như khán giả, nghe chuyện ngày xưa.
Tân Chấn Đông kể đến đoạn xúc động, lại khóc bù lu bù loa, Tô Khánh Thành đưa khăn giấy cho ông ta, an ủi nói: ”tốt hơn rồi, đều đã qua, đừng khóc nữa”
Tân Chấn Đông lau nước mắt, trực tiếp ôm lấy Tô Khánh Thành khóc: “Lão đệ à, cuộc sống tốt hơn rồi, Huệ Mãn còn mấy năm nữa mới ra ngoài?”
Tô Lan Huyên nhàn nhạt nói: “Còn mười năm nữa”
Vừa nghe còn mười năm, Tân Chấn Đông còn khóc dữ dội hơn, Tô.
Khánh Thành cũng bị cảm hóa, mắt đỏ hoe.
Hai người đàn ông chân chính, ôm nhau khóc lóc đau khổ, bức.
tranh này quả thật không quá đẹp.
Có một bà lão đột ngột băng qua trước đầu xe, Tô Lan Huyên phanh gấp, Tô Khánh Thành và Tân Chấn Đông bởi vì theo quán tính mà ngã người về phía trước, vẻ mặt hai người đều nhăn nhó như nhau.
Tô Lan Huyên nhìn ra phía sau nhìn một cái, giọng điệu nhàn nhạt: “Xin lỗi!”
Dưới tình huống nguy hiểm như vừa rồi, hai người theo bản năng ôm chặt nhau, đợi tinh thần ổn định lại, hai người nhìn nhau một cái liền lập tức tách ra ngồi vững vàng.
Hai người đàn ông chân chính ôm nhau, hại đến thuần phong mỹ tục.
Ánh mắt Tô Lan Huyên ghét bỏ nhìn một cái: “Tân Huệ Mãn biểu hiện tốt thì có thể giảm hình phạt, ra ngoài trước thời hạn. Đồng chí lão.
Tần, ở chỗ con dùng chiêu bài thông cảm không có tác dụng đâu, con sẽ không vì cha là cha ruột của con, cha vừa khóc, con liền hóa thân thành thánh mẫu mà tha thứ cho Tân Huệ Mẫn. Bà ta muốn ra ngoài “Bây giờ cuộc sống thì phải dựa vào bản lĩnh mà ra, đừng tìm con, cha cứ muốn con cứu người ra, vậy thì cha tìm sai người rỉ Tân Chấn Đông không biết những năm qua cô chịu bao nhiêu ấm ức, cũng không biết chuyện Hạ Bảo suýt chút nữa bị hại chết, cô không tính toán, nhưng không đồng nghĩa việc cô có thể dung túng vô điều kiện.
Tô Lan Huyên trực tiếp đưa hai người họ về, không nói hai lời lái xe rời đi, trở lại công ty.
Tô Khánh Thành và Tân Chấn Đông đứng trước của nhà họ Tô, hai người nhìn theo hướng Tô Lan Huyên rời đi Tân Chấn Đông lấm bẩm: “Nhìn xem con gái mà ông dạy ra, trái tim còn cứng hơn đá nữa”
Tô Khánh Thành trợn mắt: “Chẳng lẽ không phải con gái ông sao?
Tôi thấy việc này không liên quan đến giáo dục, cái này liên quan đến gen”
“Tôi không hề cứng đầu”
Hai người nhìn nhau, đồng thanh nói: “Điểm này giống mẹ nó”
Tập đoàn Huyên Quân.
Tô Lan Huyên đến công ty, cũng rầu rĩ chuyện của Tân Huệ Mẫn.
Linda đi vào: “Tống giám đốc Tô, tống giám đốc Sở đến rồi, đang ở phòng tiếp khách”
“Tổng giám đốc Sở nào?”
“Tổng giám đốc Sở của tập đoàn Sở Thị ạ”
Sở Lâm Minh?
Tô Lan Huyên chau mày, hôm nay này gì thế này, sao toàn là những người khiến cô ngột ngạt đến.
Tô Lan Huyên xoa xoa huyện thái dương, nói với Linda: “Cô gọi tổng giám đốc Vạn đi gặp đi”
Vạn Hoài Bắc cũng giữ chức vụ ở tập đoàn Huyên Quân.
Linda khó xử: “Tổng giám đốc Tô, tổng giám đốc Vạn hôm nay.
không tới”
Lúc này Tô Lan Huyên mới nhớ ra, giờ Vạn Hoài Bắc nói không chừng đang bị Lâu Yến Vy quấn lấy rồi.
“Vậy cô đi tiếp đãi trước, một lát nữa tôi qua sau” Tô Lan Huyên ngừng một chút, lại nói: “Tổng giám đốc Sở đến đây vì dự án Hồ Bắc à”
“Đúng vậy, trước đây tổng giám đốc Sở hẹn gặp cô mấy lần, đều bị từ chối cả, lần này tổng giám đốc Sở nói rồi, không gặp được cô, anh ấy sẽ không về” Linda nói: “Cô tan ca mấy giờ, anh ấy sẽ đợi đến mấy giờ”
Cũng thật là cố chấp.
Tô Lan Huyên nói: “Được, để đó trước đi”
Nói để đó, Tô Lan Huyên thật sự là gạt người ta sang một bên như thế.
Tô Lan Huyên bận rộn chuyện của mình, kết nối video với Lục.
Đồng Quân, nếu không hiểu, Lục Đồng Quân dạy cô qua video, cứ như thế hiệu suất cũng rất cao.
Tô Lan Huyên bận rộn hơn một tiếng, duỗi tay duỗi chân, hoạt động một chút.
Lục Đồng Quân trong video đang ngồi trong sân, uống trà, ngắm hoa Đào, vô cùng thoải mái.