Nói rồi, anh tiếp tục chuyên tâm bôi thuốc cho Ái. Hành động lúc sáng thô bạo bấy nhiêu thì lúc bôi thuốc lại dịu dàng bấy nhiêu. Đột nhiên bụng nhỏ của cô kêu lên vì đói, lúc này cũng đã 1 giờ chiều rồi còn gì. Vẫn chưa ăn trưa nên cô đã đói rồi.
“Em đói rồi à? Tôi xin lỗi, để tôi mặc đồ giúp em rồi chúng ta xuống dưới ăn cơm nhé!”
“Cháu quả thực là… đói rồi, nhưng bây giờ là mấy giờ rồi cháu phải về… mẹ cháu sẽ lo lắm.”
“Ngoan, vẫn chưa trễ ở lại ăn cơm rồi tôi đưa em về, có được không?” Anh vừa nói vừa tiếng sát xuống giường, cả hai bây giờ chỉ cách nhau vài xăng ti mét.
Mặt Ái đỏ hết cả lên vì ngại, chẳng phải chỉ là nói chuyện sao mà chú ấy lại đến gần thế kia. Cô gật đầu lia lịa, rồi liền đẩy Tề Dụ Minh ra. Lấy chăn quấn chặt lấy người.
“Vậy còn quần áo, tôi mặc giúp em nhé?”
“Dạ… hm không cần đâu ạ. Cháu… cháu tự mặc được.” Nghĩ đến thôi là cũng đủ mắc cỡ rồi, làm sao mà để chú ấy mặc cho mình được chứ.
“Uhm…” Anh đến bên chiếc bàn lấy chiếc túi được đặt trên đó đưa cô.
“Quần áo đấy em thay đi, tôi đã kêu người chuẩn bị vừa size với em nếu không vừa thì nói với tôi.”
“Dạ…” Ủa nhưng mà sao chú biết được size quần áo của mình nhỉ?
“Chú ơi, chú ra ngoài tý được không…? Cháu cần phải thay đồ mà…”
“Ngại à? Vậy tôi nhắm mắt là được chứ gì? Nếu em không chịu vậy thì khỏi mặc quần áo, chúng ta trực tiếp xuống dưới nhà ăn luôn.”
“Dạ…dạ không. Vậy chú nhắm mắt lại đó… không được mở ra đâu.”
Anh gật đầu rồi quay đi chỗ khác, nhưng mà không như lời đã nói là nhắm mắt lại. Ái không biết gì mà bỏ chiếc chăn ra khỏi người, rồi bắt đầu thay quần áo. Có chút trục trặc trong lúc thay, có lẻ vì người có chút đau nên tay cô không thể với ra phía sau để gài khoá áo được. Và chiếc gương đối diện với cô đã giúp anh thấy được việc này.
“Sao rồi, em mặc xong chưa. Có gì không, sao mà lâu thế?” Anh thấy hết rồi, mà còn cố hỏi.
“Cháu… người có chút đau… nên là không gài được khoá áo… Chú giúp cháu..có được không?” Cô cũng chẳng dám nhờ đâu nhưng nếu không nhanh thì sẽ về trễ mất.
Anh quay người bước về phía giường, ngồi xuống bên cạnh cô. Từ từ đưa tay lên mà cái khoá áo. “Ng*c của em to quá nhỉ, tôi thật thích nó mà vừa tròn lại vừa mềm, nhưng nếu bụng của em cũng to lên như thế thì tôi sẽ thích hơn nữa.”
Tới anh cũng như vậy đúng là đàn ông không ai khác ai, đều chỉ thích vẻ bề ngoài. Mà chú ấy nói bụng to ý là có thai á? Có… có thai sao? Mặt đỏ tía tai mà lập tức cuối đầu xuống để anh gài khoá áo.
“Tôi gài xong rồi, em có cần giúp gì nữa không?”
“Ưm… dạ không ạ. Cảm ơn chú.”
Nhưng mà cô có cần hay không thì không quản trọng, quan trọng là anh muốn giúp cô thay quần áo. Thế là liền đè cô xuống mà giúp cô thay.
“Ơ…chú bỏ… bỏ cháu ra.”
“Ngoan, tôi thay giúp em. Chẳng phải lúc nãy em nói người mình đau sao?” Cứ thế mà anh đè cô ra mà giúp cô, cả cái quá trình đó Ái chỉ biết nhắm tịt mắt lại quay sang hướng khác mà để anh giúp.
Loay hoay một lúc, thì cũng thay xong. “Mở mắt ra nào, anh thay xong rồi. Ngại cái gì không biết? Hay là đợi tôi đè em ra “làm” thêm chục trận nữa cho hết ngại he?”
“Hm.. cháu không muốn đâu.”
“Được rồi, tôi bế em xuống dưới ăn.” Anh định đưa tay vòng xuống bế cô lên thì bị cô đẩy ra mà từ chối.
“Cháu tự đi được…” Nói rồi liền bước ngay xuống giường, nào có ngờ bên dưới lại truyền đến khiến cô không phản ứng kịp mà ngã ngay. Cũng may anh phản ứng nhanh mà bắt kịp lấy cô ôm vào lòng.
“Sao nào, có muốn tự đi nữa hay không? Hay để tôi bế? Hửm?”
“Chú… chú bế..”
Anh bế cô lên một cách nhẹ nhàng, mà bước xuống dưới nhà. Vừa đi vừa nói chuyện.
“Chú ơi!”
“Hửm? Muốn hỏi gì sao? Mà sao em cứ gọi tôi là chú thế, chẳng phải… lúc ở trên giường với tôi đều gọi tôi là anh à.”
“Ư cháu… nếu chú không thích cháu gọi như thế cháu sẽ sửa, nhưng cháu thật sự chưa quen… Còn chuyện cháu muốn hỏi là bạn Tề Nhạc Việt, cháu nghe mọi người nói bạn ấy là cháu của chú đúng không?”
“Ừm.. thằng nhóc đó là cháu của tôi, nhưng tôi cũng chỉ gặp nó được vài lần thôi, không thường xuyên lắm chủ yếu là các bữa họp mặt trong gia đình.” Nói đến đây thì Tề Dụ Minh cũng bế cô xuống đến bàn ăn trước những con mắt ngỡ ngàng của người làm.
Anh đặt cô lên đùi mình, ôm ấp cô trong lòng mình. Mọi người làm trong nhà đều quay quanh mà nhìn xem cô gái đó là ai như thế nào mà có thể ngồi trong lòng ông chủ thế kia. Họ quan sát một lúc thì đều đưa ra nhận xét là rất đẹp một tiểu mỹ nhân, nhưng nhìn thì còn khá nhỏ tuổi. Không ngờ ông chủ lại có sở thích trâu già gặm cỏ non.
“Vậy cậu ấy là bạn cháu, mà chú là chú của bạn ấy vậy cháu gọi chú là chú đúng rồi mà.”
“Này, em là đang trả treo tôi à. Em mà còn không mau sửa thì đừng trách tôi nghe chưa.”
“Ò…cháu biết rồi. Chú nè, nhà này là của chú á? To thật nha! Nếu sống ở đây một mình sẽ buồn chết cho xem.”
“Ừm là nhà của tôi, quả thực là sống một mình khá buồn chán, nên cần em qua đây sống cùng anh này.”
“Chú… chú là đồ đáng ghét, sao cứ chọc cháu hoài dạ?”
“Ai kêu em dễ thương quá làm gì? Nên là tôi thích chọc vậy đó, nhưng thích chọc em lúc trên giường hơn. Haha!” Anh thì cười thoả thích ra đó còn cô thì xụ mặt xuống bàn.
“Được rồi, bưng thức ăn lên đi.” Theo tiếng nói của anh, thì vài người hầu liên tiếp nhau mà bưng đầy thức ăn lên bàn, đặc biệt ở toàn là những cô thích ăn.
“Thưa ngài, thức ăn đã được đưa lên hết.”
“Ừm, lui xuống đi.”
“Dạ.”
“Đều là món em thích, ăn nhiều vào bồi bổ sức khỏe.”
“Sao chú biết em thích ăn mấy món này, chú hay thật á.”
“Đương nhiên, giống như việc tôi biết được chỉ số BWH của em vậy.”
Lại nữa sao chú ấy thích chọc mình chết được.
“Em ăn nhanh đi kẻo đồ ăn nguội mất ngon.”
“Dạ… chú thả em ra, để em qua ghế khác ngồi. Lúc nãy mọi người nhìn quá chừng, em ngại lắm.”
“Không em ngồi đây với tôi, ăn nhanh thì tôi thả cho về nếu không tôi bắt ở đây luôn.”
Cái đồ ông chú ác độc, nhưng mà thôi đồ ăn ngon thì ăn vậy, chắc chú ấy sẽ không sẽ tha cho mình nếu mình ăn hết mà nhỉ?