Tổng Tài Tàn Khốc: Chiếm Hữu Điên Cuồng

Chương 24: Gây sự



“Nè cậu xem đi, ở đây có quả chừng loại điện thoại tốt nhà! Cậu chọn 1 cái mà cậu thích đi Mộng Ái.”

Cô đi xung quanh chiếc tủ trưng bày một lúc thì đưa tay vào chiếc điện thoại Vivo V23e, có màu xanh và giá của nó là xxx, mà nhiêu tiền thì chả được. Cô được cho mà.

“Ưm.. mình lấy cái này nhe, màu sắc khá đẹp bà dung lượng cũng nhiều nha. Mình thấy khá thích nó, cậu thấy xem có được không?”

“Ừm tùy cậu mua cho cậu mà, cậu thích là được.”

“Mỹ Lam nói đúng, mình thấy chiếc điện thoại đó khá hợp với Ái nha, điện thoại còn là màu cậu thích. Vậy thì ổn rồi.”

“Ừm! Vậy thì mình sẽ lấy cái này.” Cô chỉ chiếc điện thoại cho nhân viên.

Nhân viên vào trong đóng gói hàng bỏ vào túi đựng rồi đưa cho cô.

“Xong rồi, vậy chúng ta đi mua quần áo được chưa nào?”

“Được… nhưng lớp trưởng à. Cậu không mua gì sao?” Cô có chút khó hiểu sáng giờ cậu cứ đi theo cô, không rời đi để mua đồ sao?

“Hơ hơ mình có chứ, à vậy thì mình đi mua đồ trước nha. Chúng chú ta gặp lại. Tạm…tạm biệt hai cậu.” Nói rồi cậu chạy đi mất hút không dám quay đầu lại nhìn.

“Cậu ấy đi mất rồi… được rồi chúng ta đi mua quần áo thôi.”

“Mà nè, cậu có thể… có thể đi mua đồ.. đồ lót với mình có được không?” Cô ấp úng cố gặn ra từng chữ một.

“Coi cậu kìa chỉ là đi mua đồ lót thôi mà cũng mắc cỡ nữa. Haha! Đúng là ngốc có gì mà phải mắc cỡ a.” Lưu Mỹ Lam bật cười mà nói.

“Ò… Vậy chúng ta đi.”

“À mà khoang cậu qua bên đó trước, mình qua sao, đi vệ sinh cái.”

“Mình đi chung với cậu.”

“Thôi cô ơi, nhanh qua đó trước mình vào đó lát ra rồi ra chứ có đi luôn đâu.”

“Vậy mình đi nha!”

Mỹ Lam thì quay người đi về phía nhà vệ sinh. Còn Ái thì đi về phía cửa hàng nội y.

“Ây ya.”

“Nè cô đi không nhìn đường, đụng trúng người tôi rồi cô thấy không. Mắt bị mù à?”

Ái bị đụng trúng ngã ngay xuống đất, rõ ràng là người kia đụng cô trước thế mà còn la lên thế là sao chứ? Cô cố gượng người đứng dậy, thì người mà đụng phải cô lại là Nghê Mạn Thiên và một người trong như mẹ cô ta.

“A ha thì ra là bạn cùng lớp đây sao? Không ngờ cũng có thể gặp cô ở đây đấy? Đến đây làm nhân viên à?”

“Con quen con nhỏ này à? Nhìn trong nó nghèo hèn thế mà cũng vào đây được, đúng là không hiểu nơi này riết rồi làm sao ấy nhờ?” Mẹ Nghê Mạn Thiên là Châu Doanh nói.

“Mẹ à, quen thì sao còn dám chứ. Ai mà lại làm quen với hạng người như thế này.” Nghê Mạn Thiên chua ngoa mà nói.

“Cũng đúng. Còn cô đụng trúng con gái tôi, làm dơ hết quần áo của nó rồi. Cô còn không mau quỳ xuống xin lỗi, ở đó mà trân cái mặt ra làm gì thế. Hả?” Bà ta đưa cặp mắt khinh thường mà đưa lên dò xét lên người Ái.

“Cô không mẹ tôi nói mau lên quỳ xuống chứ đứng đó làm gì?” Cùng với lời nói là hành động cô ta đẩy ngã Mộng Ái.

“A!” Tiếng hét của cô khiến cả khu mua sắm tập trung lại đó mà hóng hớt.

Bọn họ ngày một làm quá la hét ôm xồm đồi cô phải quỳ xuống xin lỗi cho bằng được, những người chứng kiến xung quanh đó không can ngăn đã thế còn lấy điện thoại quay video bàn tán xôn xao.

“Cháu không làm gì cậu ấy hết. Rõ ràng là cậu ấy đụng trúng cháu trước mà.” Cô cố gắng giải thích.

“Mày còn không xin lỗi con gái tao, mày có tin tao sẽ đánh đánh mày không hả?”

Theo câu nói của bà ta Nghê Mạn Thiên bắt đầu công cuộc diễn xuất của mình, bắt đầu khóc lóc than đâu ỉ oi khiến mọi người ở đấy chả biết tin ai. Châu Doanh nương vào mọi người xung quanh tin mình, bắt đầu động tay động chân với cô. Bà ta dơ tay lên cao định tát cô. Bỗng có một bàn tay ngăn bà ta lại.

“Bà định giữa nơi công cộng mà đánh người sao?”

“Cậu là ai? Một tên tiểu tử thích lo chuyện bao đồng sao? Còn không mau tránh ra đừng có mà nhiều chuyện xía vào chuyện người khác.”

“Bà đúng thật là ngu ngốc ngay cả Tề Tổng mà bà cũng không biết sao? Vậy mà còn dám lên mặt.”

Cô con gái của bà vừa nhìn đã nhận ra Tề Dụ Minh và trợ lý của anh, nhưng mẹ cô thì không biết đã thế còn đắt tội tới anh. Lần này coi như xong. Còn bà vừa nghe đến hai chữ Tề tổng là Tề Dụ Minh sao? Không thể được?

“Tề… Tề tổng.”

Ái ngước mặt lên nhìn, đó chẳng phải là chú sao? Cô không kiềm được sự nhạc nhiên mà thốt lên. “Chú à… là chú sao?”

“Bà Nghê đây hôm nay có thời gian đến đây mua đồ, hay là muốn gây sự ở chỗ của tôi đây?”

“A tôi không… tôi chỉ đến mua đồ, nhưng cô gái đó đã đụng phải con gái tôi làm con bé đau nhưng không chịu xin lỗi, vù thương con nên tôi mới.” Bà ta vừa nói vừa chỉ xuống Mộng Ái.

“Nếu bà muốn giải quyết chuyện thì ở chỗ chúng tôi có camera, bà muốn gì có thể xem đoạn trích, hà cớ phải hành động lỗ mãn như thế?”

“Ơ tôi… tôi. Xin Tề tổng thứ lỗi, là lỗi của tôi.” Bà ta sợ hãi mà gian xin, nếu chồng bà biết được chuyện bà đắt tội với Tề tổng bà sẽ bị đuổi ra khỏi nhà mất.

“Dù gì bà cũng lớn tuổi hơn tôi, nên tôi không chấp nhất. Bảo vệ đâu mau đem hai người này ra ngoài, từ đây về sao không cho họ đến đây nữa.”

Hai người bảo vệ đến kéo mẹ con họ đi trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Lúc này trợ lý lên tiếng. “Đã không còn chuyện gì nữa rồi, mọi người cứ tiếp tục mua sắm.” Nghe thế mọi người cũng bắt đẩu tảng ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.