Cạch…
Anh đã về, cô từ trên ghế chạy lại giúp anh cởi áo khoác.
“Chúng ta chia tay đi.” Vẻ mặt anh đầy chán ghét lời nói ra cũng lạnh thấu xương trực tiếp làm động tác của cô khựng lại. Cô gượng cười nói:”Tại sao?”
Anh quay mặt qua hướng khác nhàn nhạt đáp:”Uyên Nhi về rồi. Ngày kia sẽ dọn đến đây ở.”
Ha nghe đến đây cô liền hiểu ra mọi chuyện. Người tên Uyên Nhi kia chính là người mà người cô yêu luôn nhung nhớ đợi chờ. Từng ấy năm qua cô biết mình chỉ là một thế thân không hơn không kém nhưng vẫn ngu ngốc cho rằng chân tình của mình sẽ lay động được trái tim của người đàn ông trước mặt. Nhưng căn bản anh không hề yêu cô.
Nay chính chủ đã về, anh cũng lên tiếng ngầm đuổi người cô cũng chẳng còn lí do gì ở lại.
Cô ngẩng mặt lên nuốt nước mắt vào trong nói:”Được ngày mai em sẽ dọn đi.”
Anh không ngờ cô lại dễ dàng chấp thuận như thế nên có hơi kinh ngạc nhìn cô.
Còn cô không dám nhìn thẳng mặt anh bởi cô sợ khi nhìn vào sẽ thấy khuôn mặt lạnh tanh, ánh mắt nhìn cô đầy chán ghét. Cô đem toàn bộ đau đớn nuốt ngược vào không để lộ ra mặt bất kì biểu cảm nào.
Chỉ nghe thấy giọng anh trầm thấp bên tai:”Em muốn bao nhiêu tiền? Cho tôi một con số tôi sẽ chuyển cho em.”
Tay siết chặt vào y phục, trong ánh mắt xoẹt qua một tia từ giễu. Thì ra ba năm qua ở bên chăm sóc một lòng móc hết tim gan vì người đàn ông này cuối cùng chỉ nhận lại được câu nói: em muốn bao nhiêu? Trong mắt anh cô chỉ là người hám lợi thôi sao?
Cô hít hít một hơi thật sâu vẻ mặt bình tĩnh, tay buông lỏng:”Tiền em không cần.”
Ánh mắt nghi ngờ của anh quăng tới, lời nói có chút tức giận:”Vậy em muốn gì?”
“Ở bên em làm một cặp tình nhân hạnh phúc một ngày.” Ánh mắt cô có chút né tránh, cố đề nén chua sót mà gượng cười:”Dù sao sau này anh cũng là bạn trai của người khác, nhân cơ hội cuối cùng em đây hưởng lợi không được sao?”
Ánh mắt anh nhìn cô sâu không lường được, sau đó đáp:”Được.”
Cứ cho là cô ngu ngốc vậy cứ để cô ngu ngốc nốt lần này.
Nằm trong lồng ngực săn chắc đầy ấm áp nhưng cô không tài nào ngủ được. Thứ chất lỏng ấm ấm từ khóe mắt trào ra. Cô vốn chẳng mạnh mẽ như vẻ bề ngoài, vỏ bọc cô tự tạo ra cho mình lúc này đã bị đánh cho vỡ nát.
Người đàn ông của cô hết ngày mai sẽ thuộc về người con gái khác. Không nói chính xác người đàn ông này chưa từng là của cô mà chỉ do cô đa tình tự vẽ hoa thêm lá. Biết rõ bản thân chỉ là thế thân của người ta nhưng vẫn đâm đầu vào để rồi nhận đủ đắng cay tủi hờn.
Cô đưa tay vuốt nhẹ gò má, sống mũi anh nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn nhè nhẹ. Sau đó không biết qua bao lâu cô cũng dần thiếp đi.
Sáng hôm sau…
Khi tỉnh dậy không thấy anh đâu, khóe môi cô khẽ cong lên một nụ cười chua sót. Thu xếp xong bản thân, cô lấy từ trong tủ ra một chiếc vali phủ một lớp bụi mỏng. Phủi sạch lớp bụi cô nhẹ nhàng xếp từng bộ quần áo vào trong một cách ngay ngắn, đồ vật cũng xếp ngăn nắp bên trong.
Thời gian ba năm cứ thế mà tiêu tán vẽ nên dấu chấm hết cho cuộc tình đầy chẳng mấy màu hồng. Từ nay về sau cô và anh mỗi người một hướng. Cô sẽ gạt bỏ anh ra khỏi cuộc sống của mình mà vui vẻ sống tiếp. Còn anh sẽ được giải thoát ôm tiểu mỹ nhân cùng chung sống một cuộc đời hạnh phúc mỹ mãn.
Kỳ thực cô không cam tâm, rất không cam tâm. Nhưng giờ phút này cô cũng chẳng thể làm gì khác ngoài chọn cách buông bỏ. Nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.
Cô xách vali ra khỏi phòng định rời đi thì thấy anh đang ngồi bên bàn ăn. Thấy anh cô hơi ngây người, cô cứ nghĩ anh sẽ lại một lần nữa thất hứa. Lời nói hôm qua vốn chỉ là trong lúc nhất thời mà nói ra vốn chẳng có hy vọng nào nhưng thật không ngờ anh lại đáp ứng.
Thấy cô kéo vali anh hơi nhíu mày nói:”Chẳng phải em muốn tôi đáp ứng cùng em làm một cặp tình nhân hạnh phúc một ngày sao? Giờ đã muốn rời đi rồi?”
Cô kéo vali lại bên bàn kéo ghế ngồi xuống:”Em tưởng anh…quên rồi.” Hai chứ cuối âm điệu nhỏ xuống nhưng vẫn đủ cho anh nghe được.
“Em nghĩ tôi là kẻ thất hứa?”
Cô cười lạnh trong lòng:”Chẳng lẽ không phải?”
Anh nhất thời cứng họng, liếc cô một cái rồi đứng dậy lên lầu.
Anh xuống lầu với bộ âu phục đen nhìn cô một cái rồi nói:”Đi, tôi đưa em đi chơi.”
Đây là lần đầu tiên trong suốt ba năm qua anh chủ động muốn dẫn cô đi chơi. Nếu là trước kia có lẽ cô đã nhảy lên hô hào vì vui sướng nhưng giờ khắc nảy chỉ còn lại nỗi chua xót khó tả.
Anh đi đến nắm lấy tay cô kéo đi, động tác vừa nhẹ nhàng lại ôn nhu. Mười ngón tay cứ thế đan chặt vào nhau. Cô ngẩng mặt lên thì bắt gặp nụ cười nhẹ vương trên môi anh. Trong lòng vừa len lói tia hạnh phúc lại vừa dâng nên nỗi xót xa tự thương chính mình. Cô tự nhủ: thôi vậy buông thả bản thân vào thứ tình yêu không có kết quả này nốt ngày hôm nay vậy.
Từ quản gia lắc đầu thở dài nhìn theo hai người, ba năm qua ông là người hiểu rõ nhất tình cảm của cô dành cho anh. Kỳ thực ở Hàn gia ngoài ông ra thì chẳng có lấy một người thấy cô vừa mắt.
Rời khỏi Hàn gia anh dẫn cô đến trung tâm thương mại, mua cho cô rất nhiều đồ nhưng toàn là tiện tay mà lấy. Cô cũng gạt qua một bên vui vẻ nhận lấy rồi dẫn anh qua khu trò chơi. Dừng trước khu gắp thú, cô tươi cười chỉ vào một con mèo nhỏ nói:”Anh, em muốn con mèo đó, anh gắp cho em đi.”
Anh nhìn theo nụ cười rạng rỡ của cô thì hơi ngây người, mãi đến khi cô kéo tay thì anh mới sực tỉnh. Anh ngẫm lại một chút hình như đã rất lâu rồi anh chưa thấy cô cười tươi như vậy.
Anh nhìn theo tầm mắt của cô là một con mèo nhỏ xinh xắn trên cổ đeo một chiếc vòng vàng. Anh lấy ví ra đưa tiền cho nhân viên phục vụ nói:”Lấy con mèo đó cho em ấy.”
Nhân viên kia có chút lúng túng:”Xin lỗi chỗ chúng tôi không bán.”
Cô thấy vậy liền cười gượng nói:”Em muốn anh gắp cho em.” Đôi mắt cô đầy mong chờ khiến anh không nỡ từ chối. Anh không tự chủ đưa tay xoa nhẹ đầu cô cười ôn nhu:”Được tôi gắp cho em.” Động tác này làm cô hơi giật mình nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường.
Sau khi đổi xu, cô nhét xu vào máy:”Được rồi đó, anh gắp đi.”
Từng ngón tay thon dài của anh đặt trên cần gắp thú rồi di chuyển đến vị chí của con mèo bông kia.
“Aaa haizzz trượt rồi.” Tiếng thở dài đầy tiếc nuối của cô vang lên. Phải đến hơn chục lần anh mới gắp được thành công. Anh cúi xuống nhặt con mèo bông lên giơ trước mặt cô. Cô cười tít mắt nhận lấy:”Cảm ơn anh.”
Chỉ là một con mèo bông thôi mà có cần vui đến thế không? Anh thầm nghĩ trong lòng.
Cô kéo anh đi một vòng chơi hết trò này đến trò khác. Thuy thoảng lại có mấy cô gái đi qua chỉ trỏ nói:”Nhìn kìa, anh chàng kia thật soái, người yêu anh ấy kia phải không? Cô ấy thật hạnh phúc.”
“Đúng đó ghen tỵ quá đi.”
Cô cười chua chát, giá như anh thật sự có chút tình cảm với mình thì thật tốt. Nhưng ngay lập tức cô lại gạt đi suy nghĩ ấy rồi tự an ủi bản thân: Đừng ảo tưởng nữa, nếu không mày sẽ lại nhấn sâu vào đau khổ.
Anh quay qua thấy cô đang ngây người thì hỏi:”Em sao vậy? Mệt sao?”
Cô cũng không còn tâm trạng chơi nữa liền gật đầu:”Ừm.”
“Vậy tôi đưa em đi ăn.”
“Được.”
Anh lại một lần nữa nắm chặt tay cô, cả hai đi đến một nhà hàng Pháp nổi tiếng. Bên trong bày trí nội thất sang trọng. Lần lượt từng món ăn được mang lên.
Cô nuốt ngược mọi suy nghĩ tiêu cực vào trong rồi cùng anh dùng bữa. Cả hai tuy không nói chuyện nhiều nhưng cũng miễn cưỡng vui vẻ trải qua bữa ăn.