Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn

Chương 13



Mấy ngày sau đó tập đoàn cũng dần được ổn định lại. Đám cáo già kia tạm thời áng binh bất động nên áp lực đặt trên vai Vương Bảo An cũng bớt đi phần nào.

Châu Hân Hân cũng gọi điện về báo tin trụ sở đã qua thời kì khủng hoảng. Nhưng bọn họ tạm thời vẫn chưa thể về nước.

“Bảo An vất vả cho cậu rồi. Đợi mình vể xử lí đám cáo già đó cho cậu.” Giọng của Châu Hân Hân có chút uể oải.

“Ừm mình đợi cậu về.”

Cốc…cốc…cốc.

“Vào đi.”

“Thư kí Lưu có chuyện gì sao?”

“Vương tổng tối nay có một dạ tiệc từ thiện cô có đi không?”

Vương Bảo An xoa xoa huyệt thái dương, cô không đi mà được sao mấy lão già đó đã gửi thiệp đến tận cửa rồi.

“Đi, phải đi. Thư kí Lưu giúp tôi chuẩn bị một bộ đầm.”

“Vâng.”

Dạ tiệc từ thiện chẳng qua cũng chỉ là một cái cớ nhằm che đậy. Nói trắng ra nó là một buổi giao lưu ăn uống linh đình, xa hoa đồi trụy các các đấng thượng lưu.

Lúc Vương Bảo An đến khách sạn, bên ngoài đã đỗ rất nhiều xe sang không khí tràn ngập mùi tiền và mùi nước hoa cao cấp. Cô trình thiệp mời đối chiếu thân phận rồi vào trong.

Trong hội trường là một mảng lộng lẫy, nhốn nháo ồn ào. Từ đồng hồ đến các loại nước hoa đắt tiền sáng chói cả mắt. Nhân viên tạp vụ đi lại quần áo chỉnh tề, nâng khay bận rộn khắp nơi.

Vương Bảo An dứt khoát chọn một góc vắng vẻ để ngồi. Ở đây cô chẳng quen ai, cũng chẳng muốn nói chuyện với ai cả.

Trước kia quan hệ của cô với Hàn Thiên cũng chẳng phải bí mật gì. Cô ngồi trong góc một lúc thì có mấy lão già và mấy vị phu nhân chú ý đến sự hiện hữu của cô. Bọn họ ghé tại nhau thì thầm to nhỏ rồi mang theo ý cười đi tới.

“Đây chẳng phải là thư kí Vương của Hàn thị sao? Hàn tổng hôm nay không tới sao?”

“Người ta giờ là Vương tổng của tập đoàn Châu thị rồi không còn là thư kí Vương nữa đâu.”

“Ồ thật xin lỗi tôi không biết.”

Ha mấy lão già này là không biết hay là cố tình không biết vậy? Từ khi Châu thị gặp chuyện bản thân cô đứng ra lãnh đạo công ty từng bước thoát khỏi khủng hoảng. Hình ảnh luôn bị cánh báo chí săn đón đã mấy lần lên trang nhất, mấy lão già này chẳng lẽ còn không biết?

Cô cũng chào hỏi cho có lệ:”Chào Mặc tổng, Chu tổng.”

“Nghe nói thư kí Vương ây chết tôi lỡ lời Vương tổng đây với Hàn tổng xảy ra chút vấn đề?”

Ha chuyện im hơi lặng tiếng thì biết rất rõ còn chuyện nửa tháng lên trang nhất ba bốn lần thì không hay.

Vương Bảo An khẽ hừ lạnh trên mặt không để lộ chút cảm cúc nào:”Chu tổng quả là rất tinh mắt, không gì có thể qua được mắt ngài.”

Nói đến vị Chu tổng này thì trước kia khi còn làm ở Hàn thị giữa cô và ông ta xảy ra chút chuyện không hay. Ông ta luôn cho rằng cô không xứng với Hàn Thiên nên luôn tìm cách gây khó dễ đủ đường. Nhưng lần nào cũng bị Vương Bảo An chơi lại một vố. Điển hình là vụ ông ta lén có bồ nhí bên ngoài, Vương Bảo An đã cho người tuồn tin cho vợ ông ta biết. Sau khi biết chuyện Chu phu nhân kia đã quậy tanh bành một trận trời long đất lở. Khó trách đến giờ ông ta vẫn luôn ghi hận.

Mấy vị phu nhân bên cạnh nhìn nhau giả bộ qua quan tâm nhưng ánh mắt không giấu nổi tia đắc ý:”Đã xảy ra chuyện gì, Vương tổng cô cứ nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ tìm cách giúp.”

Tìm cách giúp hay là tìm cớ để cười nhạo? Vương Bảo An này còn cần các người giúp sao? Bộ chúng ta quen thân lắm hả.

“Các vị trăm công nghìn việc bận rộn vô cùng tôi nào dám làm phiền các vị.”

Lúc này mấy lão cáo già bên tập đoàn cũng qua góp vui.

“Chào Vương tổng, chào các vị. Các vị nói chuyện gì với Vương tổng của chúng tôi mà nhộn nhịp vậy?”

“Cũng không có chuyện gì, chỉ là nhắc lại một chút chuyện cũ thôi.”

Vương Bảo An cười đến cơ miệng đau nhức:”Chào Minh tổng.” Nụ cười trào phúng quét qua người Trần Tuấn Hải:”Chào Trần tổng.”

Trần Tuấn Hải sau ngày hôm đó cũng có chút kiêng rè đối với Vương Bảo An, ông ta cũng cười cười nâng ly rượu trên tay:”Chào Vương tổng.” Chào hỏi qua lại rồi cũng đi chỗ khác.

“Chu tổng.” Phía sau đột nhiên có một giọng nam vang lên.

Vương Bảo An quay qua nhìn hóa ra là Tiêu Triết Hạn.

“Hóa ra là Tiêu tổng ngưỡng mộ đã lâu. Nay có cơ hội gặp mặt quả là anh tuấn bất phàm.” Chu Trình bày ra vẻ mặt nịnh nọt.

“Không dám nhận, không dám nhận.”

“Có cả Vương tổng ở đây nữa sao?” Tiêu Triết Hạn đưa tay ra bắt tay cô.

“Chào Tiêu tổng.”

“Tôi ở bên kia thấy mọi người chuyện rất vui vẻ, liệu có phiền nếu tôi xen ngang không?”

Chu Trình nói:”Không phiền không phiền chỉ là chút chuyện phiếm thôi.”

Tiêu Triết Hạn khẽ cười:”Vương tổng tình hình bên tập đoàn sao rồi? Có cần tôi giúp đỡ không?”

Cô và vị Tiêu tổng này vốn chẳng đến mức quen thân chỉ gặp duy nhất một lần hôm đó, nên cô cũng chỉ đáp qua lại vài ba câu:”Tạm thời đã ổn rồi. Cảm ơn ý tốt của Tiêu Tổng.”

“Có phiền nếu tôi mời cô một ly?”

“Không phiền.” Vương Bảo An nâng chén rượu lên uống cạn.

“Tửu lượng không tồi.”

“Tiêu tổng quá khen rồi.”

Chu Trình liếc mắt đã thấy Hàn Thiên liền mừng ra mặt lớn tiếng gọi:”Hàn tổng cũng đến rồi sao?”

Hàn Thiên nhíu mày hướng ánh mắt về phía Vương Bảo An rồi đi tới.

“Tiêu tổng.”

“Hàn tổng.”

Chu Trình nhó ngang ngó dọc rồi hỏi:”Hàn tổng cô Tần không đi cùng ngài sao?”

Hàn Thiên nhàn nhạt đáp:”Tôi đi một mình.”

Anh liếc mắt qua thấy Vương Bảo An đã quay đi hướng khác từ từ uống rượu.

Nhưng hình như có cái gì đó không đúng lắm, tên phục vụ vừa rồi sau khi đưa rượu cho cô thì cười rất dị thường. Quay lại thì thấy Vương Bảo An đã uống cạn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.