Hàn Duệ vừa đến đã có một tên xăm hình đầy mình, thân hình to cao ra đón. Tên đó đưa anh lên gặp Hàn Trí Minh.
Hàn Trí Minh đang ngồi vắt chân chữ ngũ, miệng ngậm điếu thuốc. Ánh mắt hắn nhìn anh đầy hận thù, căm phẫn.
“Mẫn Nhu đâu?” Hàn Duệ nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng của Mẫn Nhu.
“Có gì phải vội?” Hàn Trí Minh ra hiệu bằng ánh mắt cho tên vệ sĩ đứng cạnh hắn.
Tên kia nắm chiếc điện thoại trên tay hắn qua cho anh.
Hàn Mẫn Nhu đang bị giam ở một căn phòng kín, xung quanh được lắp đặt camera giám sát. Khi vào đây Hàn Duệ đã quan sát kĩ lưỡng xung quanh nhưng không thấy nơi nào như thế. Xem ra nơi Mẫn Nhu bị nhốt là một nơi khác.
“Mày nhốt con bé ở đâu?”
Hàn Trí Minh cười lạnh: “Nó chỉ là mồi để tao dụ mày tới, đã hết giá trị lợi dụng. Nể tình ông chú già đó nên tao tạm giữ lại mạng cho nó.” Vì trước kia ba của Hàn Mẫn Nhu đã từng đứng ra nói giúp cho anh ta mấy câu nên lần này mới có thể lành lặn sống đến tận bây giờ.
“Tao đã đến, thả con bé ra đi.”
“Mày không có quyền ra lệnh cho tao. Bỏ khẩu súng trong túi áo mày ra.” Ánh mắt thâm độc của Hàn Trí Minh nhìn chăm chăm vào người anh, anh ta chỉ hận không thể ngay lập tức giết chết anh luôn bây giờ.
“Mày không bỏ cũng được thôi.” Anh ta quay sang nói với tên vệ sĩ bên cạnh: “Cho người rạch một đường lên mặt cô ta cho tao.”
Cạch…
Tiếng khẩu súng bị Hàn Duệ thả rơi tự do trên đất.
“Tốt lắm, còn một khẩu nữa mang ra đây.”
Ánh mắt sắc lạnh như đang kiềm nén sự tức giận đang trào dâng, Hàn Duệ đưa tay lấy nốt khẩu còn lại ném xuống.
Cạch…
“Tốt, rất nghe lời thật giống một con chó ngoan.”
Từ nhỏ đến lớn chưa có kẻ nào dám sỉ vả anh như vậy, thù này anh sẽ cùng tính một thể.
Tên vệ sĩ kia tiến đến lục soát người anh, đảm bảo không còn khẩu súng nào mới quay lại báo cáo.
Lúc này Hàn Trí Minh mới rút ra một khẩu súng ngắn, chĩa mũi súng về phía Hàn Duệ. ngôn tình hay
“Mày thật giống anh trai mày, rất phiền phức.”
“Anh trai mày cướp đi tất cả mọi thứ của tao còn mày phá hủy tất cả công sức của tao. Hai anh em mày đáng chết.”
Đoàng…một viên đoạn được bắn ra, cũng may Hàn Duệ đã sớm có chuẩn bị, cộng thêm phản xạ nhanh nên mới né được.
“Ồ, phản xạ cũng nhanh đấy nhưng để tao xem mày có thể né được bao nhiêu phát.”
Đoàng…thêm một viên đạn nữa được bắn ra nhưng lần này không phải do Hàn Trí Minh bắn mà là Trình Nhất Hoan.
Không biết bằng cách nào Trình Nhất Hoan đã qua mặt được đám thuộc hạ củ Hàn Trí Minh bên dưới để lẻn lên. Anh tính sẽ vòng ra sau âm thầm cho đầu Hàn Trí Minh thủng một lỗ để mọi chuyện kết thúc nhanh chóng. Nào ngờ hắn lại dám nổ súng bắn Hàn Duệ khiến anh không nhịn nổi nữa liền lộ diện sớm hơn dự tính.
Phát đạn anh bắn ra trúng phốc khẩu súng trên tay hắn khiến nó văng ra đập mạnh vào tường rồi đáp đất.
Hàn Duệ nhanh trí nhặt khẩu súng dưới đất lên chĩa thẳng vào đầu hắn.
Trình Nhất Hoan cũng nhân cơ hội này tiến sát lại bên Hàn Duệ.
Hàn Trí Minh hơi hoảng trong mấy giây rồi lập tức lấy lại bình tĩnh, anh ta không thể thua khi vẫn nắm giữ con át chủ bài trong tay: “Mày bắn đi, bắn đi. Hahaha Hàn Mẫn Nhu sẽ lập tức bị chà đạp cho tới chết. Hôm nay một là mày sống hai là con nhỏ đó phải chết. Chọn đi, mày chọn đi.”
Khẩu súng của Trình Nhất Hoan chĩa về phía hắn, tay đã đặt trên cò.
“Không được bắn.” Hàn Duệ gắt lên. Một lần nữa khảu súng trên tay anh bị ném xuống.
Cạch…
“Hàn Duệ.”
“Như vậy có phải tốt hơn không?”
Hàn Trí Minh liếc mắt nhìn khẩu súng trên tay Trình Nhất Hoan.
“Anh bỏ súng xuống đi.” Hàn Duệ nói.
“Nhưng…”
“Bỏ xuống.”
Cạch…
Hàn Trí Minh lại ung dung ngồi trên ghế, lưng hơi ngả ra sau. Tay anh ta vờn nghịch khẩu súng mà tên thuộc hạ bên cạnh đưa qua.
“Chẳng phải tôi đã nói cậu chỉ được tới một mình thôi sao? Con chuột nhắt này từ đâu ra? Hửm?”
“Làm trái với yêu cầu thì phải chịu phạt.”
Đoàng…
Trình Nhất Hoan xoay người đỡ thay anh một phát đạn. Viên đạn trúng vai trái của anh.
“Anh…” Hàn Duệ mở to hai mắt, người này vậy mà lại đỡ đạn thay mình?
“Xem ra hai người rất thân nhau nhỉ? Vậy hôm nay cùng chết đi.”
“Nhưng để các người chết sớm như vậy thì đơn giản quá.”
Hàn Trí Minh đứng dậy, khẩu súng trên tay không biết thừ bao giờ đã được thay bằng cây gậy sắt. Anh ta tiến tới vụt mạnh vào người hai người.
Máu từ miệng vết thương trên vai Trình Nhất Hoan vẫn đang chảy ra. Anh vòng tay ôm gọn lấy Hàn Duệ, bao bọc Hàn Duệ trong lòng, dùng thân mình che chắn.
“Anh bị điên rồi sao?”
“Mau buông tôi ra.”
“Anh còn đang bị thương đấy. Muốn chết sao?”
“Tôi đã từng nói sẽ bảo vệ cho cậu, cùng cậu trả mối thù nợ máu. Dù thế nào cũng sẽ luôn bên cậu.” Trình Nhất Hoan cắn chặt răng nhịn đau, anh thều thào.
Không biết vì sao tim Hàn Duệ bỗng đập nhanh hơn bình thường.
“Mau buông tôi ra đi.”
“Còn như cậy anh sẽ chết đấy. Anh đi theo tôi làm gì chứ? Không muốn sống nữa à?”
“Chết vì cậu là niềm hãnh diện của tôi. Tôi nguyện ý chết vì cậu.” Sắc mặt của Trình Nhất Hoan đã trắng bệch vì mất máu.
“Anh nói điên gì vậy? Mau buông tôi ra, tôi không cần anh chết vì tôi.” Hàn Duệ trở nên lo lắng, thâmh trí là mất bình tĩnh.