Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 836: Anh chết rồi



Thật ra Tiêu Mộc Diên hoàn toàn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh ta kéo lên xe rồi.

“Miệng vết thương của anh thế nào rồi? Anh thật sự không có vấn đề gì chứ?” Tiêu Mộc Diên vô cùng lo lắng nhìn An Sâm, dù sao cô cũng không thể vì chuyện của mình mà làm liên lụy người đàn ông trước mắt được, chuyện người đàn ông này làm vì cô thật sự quá nhiều rồi.

“Chủ nhân, anh không thể cứ làm tổn hại đến cơ thể của mình vì người phụ nữ này được.”Vệ sĩ bên cạnh cũng lo lắng mở miệng.

“Em yên tâm, tình hình của anh không tệ đến thế đâu, sức khỏe của anh anh tự hiểu, thật ra anh thật sự không có trở ngại gì cả, bây giờ chúng ta lập tức xuất phát đi cứu người, anh sẽ không khiến em lo lắng quá nhiều đâu.”

An Sâm nhiều lần chắc chắn với Tiêu Mộc Diên.

An Sâm bảo tài xế lái nhanh khỏi cổng nhà, chẳng mấy chốc bọn họ đã đến nhà cũ của nhà họ An, khi hai người bọn họ tay nắm tay xuống xe, Tiêu Mộc Diên rất sợ sẽ bị Kiều Phong nhìn thấy, cho nên vội vàng rụt tay mình lại, An Sâm nhận ra hành động của cô, nhưng chỉ nói: “Yên tâm, anh sẽ bảo vệ em thật tốt.”

“Cảm ơn anh.” Bây giờ Tiêu Mộc Diên cũng chỉ có thể nói những lời này thôi.

Đi vào nhà cũ nhà họ An.

Lúc An Sở Hùng đi qua, đầu tiên là dò hỏi: “Con trai, miệng vết thương của con thế nào rồi?”

Nhưng An Sâm lại vô tình quay mặt qua chỗ khác: “Ông nên biết bây giờ tôi đến đây không phải để nói chuyện cũ với ông, tôi đến đây tìm người, ông mau giao Kiều Phong ra đây, nếu không chắc chắn tôi sẽ không bỏ qua cho ông đâu.”

“Bây giờ thái độ con nói chuyện với bố là thế này à? Con vì người phụ nữ này cũng thôi đi, con còn muốn vì người đàn ông mà người phụ nữ này thích, con thế này thú vị sao?”

An Sở Hùng thật sự càng ngày càng cảm thấy không đáng cho con trai mình.

“Tôi biết hai người biến thành dáng vẻ thế này là vì tôi, tôi thật sự xin lỗi hai người, nhưng mà xin ông thả Kiều Phong ra, tôi sẵn lòng rời khỏi thế giới của các người, cũng sẽ không làm phiền đến các người nữa, các người cũng đừng vì tôi mà nói ra những lời như thế.” Tiêu Mộc Diên chỉ có thể đứng ra nói vài lời.

Nhưng An Sở Hùng không chút do dự cho Tiêu Mộc Diên một cái tát: “Đều là vì người phụ nữ đê tiện là cô hại chúng tôi biến thành thế này, cô còn không biết xấu hổ nói ra lời như vậy sao.”

Tất cả sức lực của ông ta đều rơi trên người Tiêu Mộc Diên.

Động tác của An Sở Hùng quá nhanh, An Sâm hoàn toàn không kịp ngăn cản.

Tiêu Mộc Diên che khuôn mặt vừa bị đánh của mình, vì cô rất đau đớn, nhưng lại không có cách không có năng lực thay đổi tình hình lúc này.

Ngay tại lúc này, An Sâm cũng không chút nể tình đấm một đấm lên mặt An Sở Hùng: “Ai cho ông đánh cô ấy hả?”

“Thằng con bất hiếu này, con lại có thể vì phụ nữ mà đánh bố?” An Sở Hùng thật không ngờ con mình lại ra tay với mình.

“Ông đang làm tổn thương người tôi yêu nhất, ông có từng hỏi đến cảm nhận của tôi không? Ông đánh cô ấy còn khiến tôi khó chịu hơn cả đánh tôi, tôi đã nói rồi, ông phải giao Kiều Phong ra đây.” Giọng điệu nói chuyện của An Sâm không chút khách sáo.

An Sở Hùng lập tức bị chọc giận: “Bố cho con biết, người đàn ông kia đã chết rồi, cấp cứu không hiệu quả nên chết rồi. Cho nên hai người tự giải quyết cho tốt đi, bố cũng không muốn quan tâm hai đứa nữa.”

“Anh ấy chết rồi? Chắc chắn ông đang lừa tôi!” Cuối cùng Tiêu Mộc Diên cũng không quan tâm được nhiều như vậy nữa, liều mạng đi về phía trước, muốn nắm lấy quần áo của An Sở Hùng, kết quả bị người áo đen ở bên cạnh đẩy ra, cũng may là có An Sâm đi lên trước đỡ cô, nếu không cô đã ngã xuống đất rồi.

Tiêu Mộc Diên không có cách nào chấp nhận chuyện này là thật: “Chắc cắn ông đang lừa tôi, cuối cùng ông giấu Kiều Phong đi đâu rồi! Ông giao anh ấy ra đây nhanh lên!” Cô lại đau khổ tột cùng hô to.

“Tôi không có cách nào đi quan tâm một thi thể.” An Sở Hùng nói, ánh mắt hận thù vẫn khóa trên người Tiêu Mộc Diên.

“Không thể nào, điều đó là không thể, rõ ràng anh ấy vẫn rất khỏe mạnh mà, chắc chắn là ông nói dối lừa tôi!” Tiêu Mộc Diên không biết làm sao liên tục lặp lại những lời này.

“Khi nãy đã nói đấy thôi, cậu ta chết rồi.” An Sở Hùng tiếp tục tuyệt tình nói.

“Ông đừng nói đùa ở đây nữa, giao anh ta ra nhanh lên.” An Sâm không đành lòng nhìn thấy Tiêu Mộc Diên đau khổ như vậy.

“Con cho rằng bố sẽ lấy loại chuyện này ra đùa giỡn sao, nếu sớm biết cậu ta sẽ chết, lúc đầu bố đã không bắt cậu ta đến đây rồi, thật làm bẩn nhà bố.” An Sở Hùng nói xong, lại lộ ra dáng vẻ vô cùng ghét bỏ.

Nhưng cả trái tim Tiêu Mộc Diên giống như đang bị trăm nghìn vết cắt vậy: “Chắc chắn ông đang lừa tôi…”

Vào lúc này, trên mặt cô đã phủ kín nước mắt từ lâu, cô không có cách nào chấp nhận chuyện như vậy, cô thậm chí đã sụp đổ đến sắp điên mất rồi.

An Sâm ôm chặt lấy cô vào trong lòng mình, vì anh rất sợ sau khi Tiêu Mộc Diên nghe nói như thế sẽ luẩn quẩn trong lòng rồi làm chuyện gì đó.

Sau đó, An Sâm bảo vệ sĩ đỡ Tiêu Một Diên.

An Sở lấy ra một con dao, muốn làm lại trò cũ. An Sở Hùng lập tức nhìn ra suy nghĩ của anh ta.

“Con sẽ không tiếp tục dùng mạng sống của mình để uy hiếp bố đó chứ? Con có thể đi tìm người, nhưng mà, cho dù con lật tung cả căn biệt thự này lên cũng sẽ không tìm thấy cậu ta đâu, vì cậu ta đã không còn ở đây nữa rồi.”

“Vậy cuối cùng anh ta đang ở đâu?” An Sâm thật không ngờ An Sở Hùng lại hiểu được suy nghĩ của mình.

“Nếu hai đứa còn muốn cuộc sống sau này được tốt hơn một chút thì đừng xuất hiện trước mặt bố nữa.” An Sở Hùng nói xong thì nổi giận đùng đùng đi vào nhà, tức giận lật đổ đồ đạc trong nhà, vì vậy trong phòng khách lập tức truyền đến tiếng loảng xoảng.

An Tiêu thấy tình huống này thì bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chỉ biết tiếp theo lại có trò hay để xem rồi.

Tiêu Mộc Diên kích động muốn xông vào trong, nhưng bất đắc dĩ bị vệ sĩ chặn lại, chỉ chốc lát Tiêu Mộc Diên đã điên cuồng lật tung cả căn biệt thự một lượt, nhưng lại không tìm thấy gì cả.

Tiêu Mộc Diên hơi tuyệt vọng nhìn về phía trước, chẳng lẽ anh ấy thật sự không còn nữa sao? Không được! Người chết nhất định phải thấy thi thể, cô không thể cứ tin tưởng lời của An Sở Hùng như thế được.

“Tôi nhất định phải tìm được anh ấy, nếu không tìm thấy anh ấy, cả đời này tôi sẽ không rời khỏi đây!”

“Em yên tâm, anh sẽ từ từ tìm với em.” An Sâm nói với cô.

An Sở Hùng đã rời khỏi chỗ này, hai người bọn họ cứ ở đó như thế, cuối cùng Tiêu Mộc Diên cũng không nhịn được nữa, đau khổ rơi nước mắt đầy mặt, hai tay bụm lấy mặt mình, cô cảm thấy sự đau đớn đang cắn nuốt từng tế bào của mình, cảm xúc tuyệt vọng dần dần lan ra.

Cô như cảm thấy trước mặt mình là một vùng tối tăm.

“Có phải Kiều Phong thật sự đã chết rồi không? Vì sao tôi không nhìn thấy anh ấy?” Tiêu Mộc Diên sụp đổ khóc lóc.

“Đừng lo lắng, chỉ cần có anh ở đây, chắc chắn anh sẽ tìm thấy anh ta giúp em.” An Sâm ôm chặt lấy cô vào lòng mình.

Toàn bộ quá trình Tiêu Mộc Diên đều đi theo những vệ sĩ kia đi qua đi lại trong biệt thự, cuối cùng vẫn mệt đến ngất đi.

An Sâm chỉ có thể tìm một căn phòng cho cô nghỉ ngơi trước.

Vì anh biết theo tình hình bây giờ, An Sở Hùng sẽ không ra tay với bọn họ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.