Nhan Lam sau khi thay quần áo xong liền vội bắt taxi đến phi trường để đón Lăng Tử Phong.
Đã 3 năm rồi kể từ ngày anh ấy ra nước ngoài, hai người đến tận bây giờ mới có cơ hội gặp lại nhau. Thời gian này bọn họ chỉ liên lạc qua điện thoại, thỉnh thoảng Lăng Tử Phong có gửi ảnh của anh ở bên Mỹ cho cô.
Rạng đông trời hừng sáng, lúc xe đến nơi đã gần 6 giờ. Tại ga đón khách quốc tế, đoàn người đông đảo đứng chờ người thân che mất tầm nhìn của cô.
Nhan Lam dáng người không thấp cũng chẳng cao, hôm nay cô lại mang giày đế bằng cho thoải mái di chuyển nên lúc này phải nhón chân mới nhìn về phía cửa được.
Hành khách sau khi làm thủ tục hải quan và nhận hành lý xong thì nhanh chóng ra ngoài. Nhan Lam nhìn mãi cũng không thấy Lăng Tử Phong đâu cả. Cô điện thoại nhưng anh ấy không bắt máy, Nhan Lam loay hoay một hồi thì bị đoàn người chen chúc đẩy ngã.
Lúc này cô không phòng bị nên lập tức lảo đảo một hồi như muốn ngã ngửa về phía sau vậy. Cứ tưởng phen này cô sẽ ê mông chết chắc! Nào đâu phía sau có người đỡ lấy cô, tấm lưng nhỏ gầy của Nhan Lam vừa vặn áp sát vào lồng ngực rắn chắc của đối phương.
“Nhan Lam.”
Giọng nói của người đàn ông ở phía sau nghe rất quen thuộc, thanh âm trầm khàn mang theo cảm giác xa cách lạnh lùng.
Nhan Lam chưa kịp quay đầu nhìn đã nhận ra giọng nói này đến từ ai.
Còn ai nữa ngoài người đàn ông hai tháng trước vẫn còn là chồng của cô – Lăng Tử Quân.
Nhan Lam đứng thẳng người dậy, lúc quay đầu nhìn anh, dù rõ biết đó là Lăng Tử Quân vẫn không thể khiến trái tim ngừng đập mạnh.
“Tử Quân.”
Cô nhàn nhạt đáp lại một tiếng, Lăng Tử Quân nghe thế thì không khỏi nhíu mày.
“Mới ly hôn không lâu mà em đã vạch rõ ranh giới với anh.”
Vạch rõ ranh giới ư? Không, cô nào có chứ.
“Không phải trước giờ anh vẫn luôn muốn chia rõ ranh giới với em sao? Vốn dĩ từ trước đến nay vẫn chúng ta vẫn luôn xa cách như thế.”
Sau khi ly hôn Nhan Lam hoàn toàn tỏ ra lạnh nhạt với Lăng Tử Quân, đây là điều trước giờ hoàn toàn chưa từng xảy ra. Có lẽ cũng bởi vì thế khiến cho Lăng Tử Quân cảm thấy rất xa lạ.
“Em đến đây để đón anh ấy à?”
Hai người vốn im lặng hồi lâu không ai nói với ai câu nào, đến cuối cùng vẫn là Lăng Tử Quân mở lời trước.
Nếu là trước kia chắc chắn anh ấy sẽ mặc kệ không để ý đến Nhan Lam, mặc cô muốn ở bên cạnh anh nói gì và làm gì, Lăng Tử Quân cũng chẳng hề liếc mắt nhìn tới. Thế nhưng sau khi ly hôn lại có quá nhiều sự thay đổi, Lăng Tử Quân không ngờ lại bắt chuyện với cô trước.
“Anh ấy” trong lời nói của Lăng Tử Quân là ai, cả hai người đều hiểu rõ.
“Phải, em đến để đón Tử Phong.”
Dứt lời, Nhan Lam vì không muốn mất tự nhiên nên cũng hỏi lại anh, dẫu cho câu trả lời đó cô đã sớm biết.
“Anh cũng đến đón anh trai của anh sao?”
“Ừ.” Lăng Tử Quân hờ hững đáp lại cô.
Lăng Tử Quân – Lăng Tử Phong, hai người đàn ông này có mối quan hệ vô cùng mật thiết với cô, gắn lấy cuộc sống của cô không buông bỏ. Nếu như trước kia cô không quen hai người họ, có lẽ lúc này cuộc sống của cô đã không đau khổ đến như vậy.
“Quả nhiên anh đoán không sai, em vẫn luôn giữ liên lạc với anh ấy.”
“Em giữ liên lạc với anh ấy thì đã sao? Em với anh ấy là bạn bè, giữ liên lạc nói chuyện với nhau cũng là chuyện bình thường thôi mà.”
Nhan Lam không hiểu Lăng Tử Quân muốn nói bóng nói gió cái gì nữa đây, cô bất mãn nhìn anh, lúc này lại nghe được tiếng cười trào phúng từ phía Lăng Tử Quân.
“Bình thường.” Lăng Tử Quân bật cười: “Đúng là bình thường, bạn bè thân thiết đến mức sáng sớm em đã đến đón anh ấy.”
Nhan Lam khó hiểu nhíu mày, thấy trong đôi mắt của anh lúc này là sự tức giận không hề che giấu.
Lăng Tử Quân mà cô biết bình thường sẽ không dễ dàng gì biểu lộ cảm xúc của mình cho người khác biết như thế. Nhan Lam hơi cười, cảm thấy khó tin.
“Anh đang ghen phải không?”
Nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng hừ lạnh. Lăng Tử Quân không nhìn cô nữa, nghiêng mặt sang chỗ khác.
“Anh nói đi, có phải anh đang ghen không?”
Nếu như không phải ghen, Lăng Tử Quân đã không nói những lời đó rồi. Nhan Lam không muốn bỏ qua cơ hội này, cô nghiêng mặt nhìn anh, nhưng Lăng Tử Quân lại quay phắt sang chỗ khác.
“Lúc trước thì không để ý đến em, hiện tại anh lại tỏ ra ghen tị, Tử Quân, thâm tâm anh khó lường thật đấy.”
Trong lúc Nhan Lam còn đang chỉ trích chồng cũ của mình, từ đằng xa vang lên tiếng gọi của một người đàn ông.
“Tiểu Lam, Tử Quân!”
Nhan Lam còn đang đôi co với Lăng Tử Quân, cô hơi xoay người, phát hiện ra Lăng Tử Phong đang đẩy xe hành lý đi về phía cô.
Cảm xúc trong tích tắc liền thay đổi, Nhan Lam buông bỏ tức giận trong lòng, lúc này cô hơi hé môi cười, chạy tới nhào vào lòng Lăng Tử Phong mà ôm.
“Tử Phong.”