Nhan Lam đứng ngây người hồi lâu, thời gian trôi qua bao lâu cô cũng không để ý đến nữa. Đến tận khi thang máy “ding” một tiếng, cửa mở ra, đoàn người ở bên trong đi ra ngoài nhìn cô chỉ chỉ trỏ trỏ, xì xầm to nhỏ đủ điều, lúc này Nhan Lam mới bừng tỉnh khỏi cơn mơ mộng.
Cô ngượng ngùng quay mặt bước đi, trở về nhà mình, sau khi đóng sầm cửa thì Nhan Lam cứ như trút hết sức lực, không còn chút tinh thần nào, chỉ có thể tựa lưng vào cửa phòng trượt dài xuống không đứng nổi.
Nếu như khi nãy không phải là có người lên lầu thì không biết Nhan Lam còn đứng ngây người ở đó bao lâu nữa.
Nhan Lam mệt mỏi ngồi cuộn người, đầu óc của cô rối tung rối mù lên không nghĩ được điều gì khác nữa, bàn tay đưa lên cào loạn lọn tóc, cô thực sự không hiểu được lời nói của Lăng Tử Quân khi nãy rốt cuộc là mang ngụ ý gì.
Thời đại công nghệ… thời đại công nghệ… Ý tứ gì vậy chứ!
Nhan Lam cắn môi suy nghĩ mãi vẫn không thấu được lời nói kia, bên tai lúc này truyền tới tiếng chuông điện thoại, thanh âm bất thình lình vang lên hại cô giật bắn cả mình.
Cô trộm nuốt một ngụm nước bọt, lúc này không còn hơi sức đâu để mắng chó chửi mèo nữa, hai mắt trừng trừng nhìn vào chiếc di động kia, Nhan Lam bắt máy.
“Tớ nghe đây, Bối Bối?”
Thái Văn Bối gọi cho cô!
Hay đấy, cũng biết đường gọi cho bổn cô nương nữa à, không phải cậu chỉ giỏi bỏ bạn giữa chợ hay sao! – Nghĩ lại bị Thái Văn Bối bỏ rơi một mình, đến giờ mà Nhan Lam vẫn còn rất ấm ức không quên.
Trong lòng cô mang đủ loại oán giận muốn giải tỏa mà không được, cố gắng dằn lại cơn tức, Nhan Lam nắm chặt điện thoại.
“Gọi tớ rồi im lặng, cậu muốn chọc tớ tức điên lên sao hả?”
“…” Thái Văn Bối ở đầu dây bên kia sợ xanh cả mặt, cô nàng cười hề hề giả ngơ giả ngốc:
“Nghe giọng cậu đáng sợ quá, tớ không dám đáp lại luôn.”
“Còn không phải tại cậu chọc cho tớ điên lên sao?”
Nhan Lam bình thường hiền như cục đất ấy, nhưng mỗi khi nỗi giận thì đến Thái Văn Bối trời không sợ đất không sợ cũng phải rét run cả người.
“Ôi thôi cô nương, đừng giận đừng giận mà… tớ cũng vì bất đắc dĩ mới làm vậy thôi.”
“Bất đắc dĩ cái con khỉ khô ấy.” Đã lâu lắm rồi Nhan Lam mới mở miệng dung tục mắng chửi mấy câu. Thái Văn Bối nghe xong mà đổ mồ hôi lạnh, thôi rồi… Nhan Lam lần này là giận thật chứ chẳng chơi.
Ngày thường Nhan Lam rất hiền, cho dù Thái Văn Bối có ở bên cạnh cô làm trò mèo gì cô cũng không giận, nhưng đi quá giới hạn như lần này thì… Nhan Lam thực sự nổi trận lôi đình rồi!
“Thôi mà thôi mà… Tiểu Lam bảo bối của tớ, xin lỗi, xin lỗi nhiều lắm.”
Giọng Thái Văn Bối ở đầu dây bên kia không ngừng nài nỉ van xin, không nhìn thấy mặt nhưng Nhan Lam vẫn có thể nghe được sự thành tâm từ phía người kia, cô cũng xem như nguôi ngoai được một chút.
Nhan Lam tức giận thở hắt ra một hơi, lúc này mới lấy lại được bình tĩnh, đứng dậy đi vào trong nhà.
“Cậu làm vậy chính là bán đứng bạn bè đó biết không hả?”
“Biết, biết rồi! Là tại tớ ham tiền, là tại tớ thấy tiền mờ mắt… xin lỗi tình yêu, tớ không dám nữa.”
Thái Văn Bối van nài đủ điều, sợ Nhan Lam giận nên hứa hẹn đủ lời với cô, dùng 8891 lời vàng ý ngọc thề non hẹn biển sau này không tái phạm nữa. Nhưng mà có tái phạm hay không, hoặc là tương lai mai sau ở sau lưng Nhan Lam làm ra loại chuyện gì… Thái Văn Bối thực sự không nắm chắc được.
Dù sao tiền tới tay thì phải lấy, vả lại tiền bối họ Lăng này cũng là vì thật tâm thật lòng quan tâm Nhan Lam nên mới làm vậy. Thái Văn Bối bán thông tin của Nhan Lam cũng là vì muốn tốt cho bạn thân thôi, nếu là người khác ví dụ như Lăng Tử Phong muốn mua thì Thái Văn Bối chưa chắc đã thấy tiền sáng mắt mà bán đứng bạn bè như vậy.
Nhưng đây rõ ràng là Lăng Tử Quân kia mà, anh ấy tốt vậy, lại vì yêu Nhan Lam nên mới làm thế. Thái Văn Bối biết nhìn người kia mà, đối mặt với việc vừa có tiền vừa giúp đỡ bạn bè… Thái Văn Bối đương nhiên là làm rồi.
Điện thoại cứ không ngừng vang vang tiếng xin xỏ năn nỉ của Thái Văn Bối, Nhan Lam nghe mà phát phiền.
Cô đưa tay xoa xoa khóe mắt vì mệt mỏi, lúc này đã ra tới phòng khách, cô nằm ườn trên ghế sofa, sau khi mở loa ngoài thì quẳng chiếc điện thoại sang một bên.
“Thôi được rồi, không nói tới nữa. Nhưng lần sau còn tái phạm, tớ với cậu tuyệt giao luôn đấy!”
“Vâng vâng, xin tuân lệnh nữ hoàng, tiểu nhân sau này không dám tái phạm nữa!” Thái Văn Bối nghe được tha thứ thì mừng hết lớn.
Cô nàng ở sau màn hình kia thần không hay quỷ không biết nhe răng cười gian tà, thầm nghĩ về sau có làm gì cũng cẩn thận một chút, không nên quá lộ liễu như vậy. Người ta nói vuốt mặt phải nể mũi kia mà!
“Phải rồi, giờ này còn gọi điện cho tớ làm gì vậy hả?”
Nhan Lam ngửa lưng ra ghế sofa, cả ngày mệt mỏi cái lưng của cô cũng sắp gãy rồi đây.
“À, đúng rồi.” Thái Văn Bối lúc này mới nhớ ra chuyện quan trọng, cô nàng nói với vẻ trịnh trọng.
“Cậu còn nhớ hai đứa bạn cùng phòng kí túc xá của tụi mình hồi đại học hay không?”
“Bạn cùng phòng?”
Ký ức về thời đại học đối với Nhan Lam mờ nhạt vô cùng, lúc đó cô chỉ mải mê học tập, sau đó rảnh rỗi thì dành thời gian xem Lăng Tử Quân thi đấu bóng rổ, không thì đi thăm dò xem sở thích của người kia, lén lút theo anh đến thư viện… còn lại những người xung quanh ngoài Thái Văn Bối ra Nhan Lam không có ấn tượng gì mấy. Kể cả có là bạn cùng phòng kí túc xá cô cũng không để ý.