Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình

Chương 21: Hồi ức tuổi 20 (3)



Dưới sân trường ồn ào náo nhiệt vô cùng, sinh viên đứng chen nhau xếp thành vòng tròn quanh sân tập bóng. Thỉnh thoảng cũng có mấy giảng viên tò mò dừng lại xem trận bóng quyết liệt ngày hôm nay.

Tiếng hò hét cổ vũ vô cùng lớn của các bạn nữ phát động bầu không khí sôi nổi, Nhan Lam đứng ở trên tầng hai tòa F cũng không kìm được phấn khích hai mắt sáng long lanh.

Xa xa đằng kia chính là Lăng Tử Quân – đàn anh điển trai xuất chúng mà các sinh viên nữ nào cũng mê như điếu đổ.

Nhan Lam vừa nhìn thấy anh thì bất giác mím môi mỉm cười, ngay lúc này trái tim bất tri bất giác đập đến loạn nhịp.

Cảm giác thích thầm một người thực sự quá gian nan, chỉ có thể đứng từ đằng xa nhìn người ấy, trái tim lúc nào cũng vì người ấy mà đập mạnh, nhưng lại không có cơ hội nói với người ấy rằng thật ra mình rất thích người ấy.

Bất quá với Nhan Lam thì cô vẫn thích giấu kín tình cảm này trong tim hơn, dù sao cô và Lăng Tử Quân là hai người ở hai thế giới khác nhau, ở nơi anh ánh hào quang rực rỡ xán lạn như vậy, Nhan Lam có cố cách nào cũng không với tới nổi.

Trận đấu vẫn luôn được mọi người chờ đợi nãy giờ cuối cùng cũng bắt đầu sau tiếng còi phát lệnh của trọng tài. Trái bóng được tung lên trên không trung, ngay tức khắc hai cầu thủ của hai đội nhảy lên tranh hất bóng.



Lăng Tử Quân thân làm đội trưởng, thân thủ nhanh nhạy, không hề có một động tác thừa, rất nhanh đã bắt được trái bóng kia trong tiếng hò hét cổ vũ cực kỳ hào hứng của các cổ động viên.

Hai mắt Nhan Lam lại tiếp tục phát sáng, cô rất muốn giống như các bạn sinh viên ở dưới sân trường kia, có thể thoải mái hò hét tên của đàn anh họ Lăng, cổ vũ anh hết mình! Nhưng mà cô lại sợ, sợ rằng khi mình phấn khích đến như vậy người khác sẽ biết được tâm tư của cô.

Thái Văn Bối từ sợ ma cho đến hết sợ, cô đứng ở đó nhìn xuống sân tập bóng xem trận đấu quyết liệt kia.

Đội Kinh Tế rất nhanh đã ăn được 25 điểm, Lăng Tử Quân cực kỳ tỏa sáng ở trong sân, hết ném quả ba điểm rồi lại úp rổ rất chuyên nghiệp. Mà đội Công Nghệ Thông Tin cũng không thua kém, sát nút theo sau ăn được 24 điểm.

Nhan Lam cảm thấy Lăng Tử Quân thật sự quá mức lợi hại, cô dõi mắt nhìn theo từng đường bóng của anh, anh rê bóng tới đâu, anh lách qua đối thủ như thế nào, hay cả những lúc người ấy đứng sau vạch ba điểm rồi ném bóng… từng mỗi động tác, từng mỗi thời điểm vinh quang của anh Nhan Lam đều xem vào mắt, không bỏ sót dù chỉ một giây.

Thái Văn Bối cũng hào hứng với trận đấu này, tuy nhiên cô cũng chỉ là hứng thú nhất thời, không say mê lắm. Xem được một lúc, nỗi sợ ma cũng đá sang một bên không để tâm tới luôn. Lúc này Thái Văn Bối nhìn sang cô bạn của mình, phát hiện Nhan Lam đang rất chăm chú xem trận bóng này.

Thái Văn Bối cũng hào hứng với trận đấu này, tuy nhiên cô cũng chỉ là hứng thú nhất thời, không say mê lắm. Xem được một lúc, nỗi sợ ma cũng đá sang một bên không để tâm tới luôn. Lúc này Thái Văn Bối nhìn sang cô bạn của mình, phát hiện Nhan Lam đang rất chăm chú xem trận bóng này.

Thái Văn Bối trầm ngâm nhìn Nhan Lam, cảm thấy cô bạn của mình hôm nay tâm tình rất tốt.

Ngày thường Nhan Lam đối với học tập hay cả là thể thao cũng đều nhàn nhạt không hào hứng chuyên tâm đến vậy, tuy môn nào Nhan Lam cũng đạt loại giỏi, nhưng cô không có niềm say mê với bất kỳ điều gì, ngay cả một môn học tâm đắc cũng không có. Sở thích bình thường cũng ít khi đề cập, hầu như Thái Văn Bối lúc nào cũng thấy cô dửng dưng với mọi thứ, hoàn toàn không có ngoại lệ.

Nhưng hôm nay thì khác, nhìn ánh mắt của Nhan Lam là biết.

Đôi mắt lãnh đạm ấy hôm nay lại trong vắt như viên pha lê, rực sáng lên mỗi khi nhìn thấy đàn anh Lăng Tử Quân ném bóng vào rổ được ba điểm.

Thái Văn Bối dụi dụi mắt mấy lần, nhưng vẫn thấy được hai mắt như phát sáng kia của Nhan Lam.

“Này Tiểu Lam.”

“Hả?”

Nhan Lam miệng thì đáp lời nhưng tâm trí lại treo trên người đàn anh họ Lăng kia. Thái Văn Bối có chút ngạc nhiên hỏi cô:

“Cậu thích anh ấy à?”

“…”

Nhan Lam sợ hết hồn, vốn dĩ đang chăm chú xem trận bóng, giờ đây lại bị câu hỏi này hại cho mất bình tĩnh.

Thái Văn Bối thấy Nhan Lam đứng đơ người thì bật cười, khoác vai cô: “Gì vậy chứ, cậu ngượng à?”

Không đợi Nhan Lam trả lời, Thái Văn Bối lại nói:

“Có gì đâu mà ngượng, sao thế, kể nghe xem nào, có phải cậu thích anh ấy hay không hả?”

Nhan Lam ngây ngẩn cả người, cô nhìn Thái Văn Bối, trong khoảnh khắc cứ ngỡ như trái tim của mình đã bị cô bạn thân này thẳng thắn nhìn thấy hết.

Nhan Lam có chút sợ, cô thầm mắng bản thân sao lại sơ hở lộ ra vẻ mặt hào hứng như vậy chứ, để Thái Văn Bối nhìn ra được là cô đang thích thầm Lăng Tử Quân.

“Không có, tớ không có thích anh ấy.”

Thấy Nhan Lam lắc đầu liên tục rồi lại phủ nhận, Thái Văn Bối chỉ hơi cười.

Rõ biết tính cách của cô bạn thân mình nên cô nàng cũng không gặng hỏi cặn kẽ nữa.

Nhan Lam chính là vậy đấy, lúc nào cũng thần thần bí bí, cho dù Thái Văn Bối có là bạn thân nhất của cô cũng rất hiếm khi nghe Nhan Lam tâm sự chuyện của bản thân cô.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.