Không biết giữa Nhan Lam, Lăng Tử Quân và Lăng Tử Phong rốt cuộc có cái cơ duyên gì nữa, dẫu sau bao nhiêu chuyện bọn họ lại luôn đối mặt với nhau, đi chung một đường.
Lăng Tử Quân không nói lý lẽ mà ngồi chễm chệ trên xe của Lăng Tử Phong, với anh trai và vợ cũ ba người cùng nhau về trường đại học.
Trên xe, Nhan Lam bất động thanh sắc ngồi một chỗ, thật ra cô rất muốn nói chuyện để làm dịu đi bầu không khí ngột ngạt lúc này nhưng lại lực bất tòng tâm.
Cô bất lực nhìn hai người đàn ông đang chiến tranh lạnh kia, vốn dĩ cô biết trước giờ mối quan hệ giữa hai anh em nhà họ Lăng không mấy tốt đẹp, chỉ là không nghĩ nó lại xấu đến cái mức không muốn nhìn nhau như thế này.
Xe lướt nhanh trên đoạn đường vắng người, hàng cây xanh mát bị gió đánh mạnh đung đưa, chẳng mấy chốc cánh cổng trường đại học quen thuộc đã ở ngay trước mắt.
Còn nhớ mấy năm trước bọn họ vẫn còn là những cô cậu sinh viên học chung trong một mái trường, sau 4 năm tốt nghiệp giờ đây mỗi người đều đã có những hướng đi riêng.
Lăng Tử Phong như lời hẹn dừng lại mua một ít món ăn vặt mà Nhan Lam thích.
Lăng Tử Phong như lời hẹn dừng lại mua một ít món ăn vặt mà Nhan Lam thích.
Hai người xuống xe háo hức lựa chọn, để lại Lăng Tử Quân ngồi bên trong vẻ mặt sa sầm bực bội.
Nhan Lam chọn rất nhiều món ngon, nào là que cay các loại, thanh cua tẩm gia vị, chân gà muối cay, rong biển trứng muối…
“Còn thiếu gì không nhỉ?”
Cô trầm ngâm nhìn hàng ăn vặt được bày bán trước cổng trường, đã lâu rồi cô không ăn mấy món này, toàn là đồ cay nóng rất dễ lên mụn, bình thường ở Lăng gia cô không dám mua, lúc ly hôn xong cũng quên béng luôn sở thích ăn vặt của chính mình khi xưa.
Nhìn gương mặt Nhan Lam rạng rỡ vui vẻ như vậy, Lăng Tử Phong rất hài lòng. Anh âm thầm lén lút nhìn cô rồi mỉm cười, cứ nghĩ không ai thấy được nhưng lại không ngờ bị chính em trai của mình thu hết vào trong tầm mắt.
Định nghĩa giữa anh trai và tình địch không ngờ lại cách nhau trong gang tấc.
Vốn dĩ Lăng Tử Quân đã không thích người anh trai này từ thuở cả hai người còn tấm bé, sau đó trưởng thành lại thấy người mà mình ghét cướp đi người trong lòng của mình… Lăng Tử Quân vẫn luôn ghim sâu sự chán ghét ấy trong lòng, ngày càng không ưa thích người anh cùng một cha sinh cùng một mẹ đẻ kia.
Vốn dĩ Lăng Tử Quân đã không thích người anh trai này từ thuở cả hai người còn tấm bé, sau đó trưởng thành lại thấy người mà mình ghét cướp đi người trong lòng của mình… Lăng Tử Quân vẫn luôn ghim sâu sự chán ghét ấy trong lòng, ngày càng không ưa thích người anh cùng một cha sinh cùng một mẹ đẻ kia.
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Anh em nhà họ Lăng cũng phải tự dưng lại thù ghét nhau.
Trong lúc đang thất thần, hai người kia cuối cùng cũng quay trở về xe.
Vừa ngồi vào trong liền ríu rít nói chuyện không ngừng, không khí hoà hợp thật khiến Lăng Tử Quân nhìn vào gai mắt.
“Anh không nhắc em cũng quên mất phải mua bim bim vị hành tây.”
Nhan Lam vừa nói vừa cười ngượng. Cô cũng hết cách với khẩu vị của chính mình.
Người đàn ông ngồi ở ghế lái chính bắt đầu khởi động xe, nghe cô nói thế thì cười.
“Món em thích kia mà, lâu lâu mới có dịp ăn, phải mua cho đủ.”
Hai người lâu ngày không gặp, nói đến không ngớt miệng, lại có cùng chung khẩu vị và sở thích nên càng thêm ăn ý.
Lăng Tử Quân mặt lạnh như băng tảng, anh ngồi bên cạnh Nhan Lam mà không nhìn cô, mắt hướng ra ngoài cửa sổ, cả người toát ra sát khí cực nặng.
Nhan Lam không biết có phải bản thân mình bị ảo giác hay không, thế nhưng cô cứ ngửi thấy cái mùi giấm chua ở đâu đây. Nhìn sang Lăng Tử Quân, thấy sườn mặt lạnh lùng của người đàn ông kia mà cô càng thêm chắc chắn một điều.
Chồng cũ của cô ghen rồi!
–
Ba người cùng nhau đi dạo trong khuôn viên trường, ghé qua những tòa nhà dạy học, đi vào những giảng đường mà ngày trước đã từng ngồi trong buổi trưa trời nóng 38 độ nắng chang chang.
Kí ức như một thức phim từ từ chiếu lại trong tâm trí mỗi người. Ba người sánh bước cùng nhau, dạo bước trên đoạn đường ồn ào náo nhiệt hệt như ngày xưa, tuy rằng mọi thứ đã dần dần thay đổi nhưng vẫn còn có thể hình dung ra được. Ngoài cổng sau trường học có những người bán hàng rong, nơi này cũng là lối đi dẫn tới kí túc xá ngày trước. Nhan Lam phát hiện ra có một hàng bán kẹo đường tạo hình rất thú vị, thế nên đã chạy lại mua 3 cây kẹo.
Lúc cô mua xong đi tới chỗ hai người họ, đưa cho Lăng Tử Quân một cây, Lăng Tử Phong một cây.
Bọn họ có chút khó hiểu nhìn cô, rồi lại nhìn cây kẹo của chính mình.
Của Lăng Tử Phong tạo hình con sói trông có chút yêu nghiệt, Lăng Tử Quân thì là hình con hổ trông vô cùng có uy, còn Nhan Lam là con thỏ nhỏ rất đáng yêu.
“Hình như hôm nay không có trận bóng rổ nào cả, không thể lên tòa F nhìn trộm rồi.” Nhan Lam vừa đi vừa nói vu vơ một mình.
Lăng Tử Phong nghe thì hiểu, nhưng còn Lăng Tử Quân thì không, anh hơi nhíu mày, hỏi cô:
“Nhìn trộm? Em nhìn trộm gì thế?”
Đột nhiên nghe hỏi khiến Nhan Lam có chút giật mình, cô quay mặt nhìn Lăng Tử Quân, cô cười cười xua tay.
“Không có, không có gì hết. Anh không hiểu được đâu!”
“Phải, em không hiểu đâu.”
Lăng Tử Phong cũng xen vào cười nói, anh có chút đắc ý nhìn Lăng Tử Quân khiến cho Lăng Tử Quân vô cùng tức giận.
Nhan Lam và Lăng Tử Phong ăn ý nháy mắt với nhau, chuyện này vốn dĩ chỉ có hai người họ biết, sao Lăng Tử Quân có thể biết được ngày đó Nhan Lam đã nhìn lén anh trên tòa nhà được mệnh danh có ma quỷ ẩn nấu chứ.
Thấy vợ cũ vui vẻ với anh trai, chồng cũ như Lăng Tử Quân cảm thấy vô cùng vô cùng ganh tị. Gương mặt anh càng lúc càng tối lại, thầm nghĩ rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra giữa hai người bọn họ vậy chứ!
Cuối cùng không hỏi được gì, Lăng Tử Quân chỉ có thể mang theo tâm tư bực dọc đi phía sau hai người.
Lăng Tử Phong đột nhiên hỏi Nhan Lam: “Bây giờ em muốn đi đâu?”
“Hm…” Nhan Lam xoa cằm ngẫm nghĩ, cô cắn một ngụm kẹo, đường tan trong miệng ngọt tận tâm can.
“Đi đến phòng học vẽ đi!”
Phòng học vẽ nằm ở tòa B của trường, đối diện có một shop bán họa cụ. Nhan Lam ghé vào mua giấy vẽ cùng với bút chì sau đó mới cùng hai người đàn ông đang tị nạnh nhau kia đi lên lớp.
Phòng học vẽ nằm ở tòa B của trường, đối diện có một shop bán họa cụ. Nhan Lam ghé vào mua giấy vẽ cùng với bút chì sau đó mới cùng hai người đàn ông đang tị nạnh nhau kia đi lên lớp.
“Lâu rồi mới có được cảm giác này.” Bước đến trước cửa lớp, Nhan Lam nhìn quang cảnh xung quanh không nhịn được mà cảm thán.
Lăng Tử Quân nghiêng mặt nhìn cô, phát hiện hôm nay tâm trạng cô vui vẻ lạ thường, khác xa so với mọi ngày. Có lẽ là vì được quay trở lại trường, mấy chuyện không vui những ngày vừa qua đều bị cô thẳng thừng vứt ra sau đầu.
“Hôm nay em đột nhiên ngứa tay muốn vẽ, lâu rồi không cầm bút, cũng không biết mình có vẽ được không nữa.”
Nhan Lam hít ra thở vào mấy hơi lấy tinh thần, cô kê giá vẽ ngay ngắn, đặt bảng vẽ lên rồi chuẩn bị bút chì đã gọt cẩn thận.
Cô quay sang nhìn Lăng Tử Phong, cười cười hỏi ý anh:
“Anh lại làm mẫu vẽ cho em nha?”
Lăng Tử Phong nghe cô hỏi thì phì cười, cố ý thân mật muốn làm Lăng Tử Quân tức giận mà xoa xoa đầu Nhan Lam:
“Đương nhiên là anh sẽ không từ chối rồi.”
Lăng Tử Quân không thèm liếc nửa con mắt nhìn về phía bọn họ. Anh chỉ lạnh mặt thẳng thắn đi về phía trước, kéo cái ghế đặt ở chính giữa giá vẽ của cô, rồi chễm chệ an vị ngồi xuống, giọng nói thản nhiên cất lên.
Lăng Tử Quân không thèm liếc nửa con mắt nhìn về phía bọn họ. Anh chỉ lạnh mặt thẳng thắn đi về phía trước, kéo cái ghế đặt ở chính giữa giá vẽ của cô, rồi chễm chệ an vị ngồi xuống, giọng nói thản nhiên cất lên.
“Để anh làm mẫu cho em.”