Đại sư huynh đạo quán Càn Khôn khinh thường ra tay với Lý Phàm, ông ta để cho các sư huynh đệ của mình thăm dò thực lực Lý Phàm trước một chút.
Lý Phàm lập tức bị mấy đạo sĩ đạo quán Càn Khôn bao vây lại.
Khi Lý Phàm giao đấu với một đạo sĩ đạo quán Càn Khôn, sắc mặt anh lại trở nên nghiêm túc, sức đạo sĩ đó quá lớn đi.
Advertisement
Quả nhiên đạo sĩ có mấy phần công phu thật, câu nói này đúng là không giả.
Lý Phàm cảm giác được sức mình như gió thổi vào nhà trống.
Mà sức của các đạo sĩ đạo quán Càn Khôn đều lớn lạ thường, dù về nội công hay là ngoại công, thực lực đều rất mạnh mẽ.
Lý Phàm nhíu mày, xem ra những đạo sĩ này đều có mấy phần công phu thật, anh muốn ứng phó, vẫn có chút quá khó khăn.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Đạo quán Càn Khôn, tôi cũng đã được nghe nói, trong đạo quán đều là hành y cứu đời, xuống núi cứu người, cách làm của các người lại trái với quy tắc của đạo quán Càn Khôn.”
“Hừ, không ngờ cậu khá hiểu đạo quán Càn Khôn chúng tôi, nói cho cậu biết, ở chỗ tôi, tôi chính là quy củ.” Đại sư huynh đạo quán Càn Khôn cười ngạo nghễ.
Lý Phàm và các đạo sĩ đạo quán Càn Khôn đánh tới đánh lui, nhưng hai bên đều không làm gì được nhau.
Chợt một cái đạo sĩ nhảy lên cách mặt đất ba thước, sau đó phóng người đá một đá về phía Lý Phàm.
Lý Phàm vô thức nâng cánh tay lên chống cự, lần này, cánh tay anh cũng suýt chút nữa thì trật khớp, anh hít sâu một hơi.
Đạo sĩ đó rất kinh ngạc, ông ta không ngờ Lý Phàm trúng một chiêu phóng lên đá này của ông ta mà còn có thể không hề hấn gì.
Lý Phàm trở nên nghiêm túc, các đạo sĩ này thực lực quá mạnh, rất khó đối phó.
Nhất thời các đạo sĩ không làm gì được Lý Phàm, sau khi nhìn thấy chỗ sơ hở của bọn họ, Lý Phàm mới đánh tới, bọn họ lập tức bị thương nhẹ, lui về phía sau mấy bước.
Thấy vậy Đại sư huynh đạo quán Càn Khôn híp mắt lại, cảm thấy kích động, ông ta thích cảm giác hành hạ đến chết cao thủ, khi Đại sư huynh đạo quán Càn Khôn đi tới, các đạo sĩ khác của đạo quán Càn Khôn đều rối rít nhường đường.
Khi đạo sĩ áo xanh đi tới, lá rụng trên đất đều bị lay động.
Do đó, Lý Phàm có thể kết luận, đây là một cao thủ.
Đạo sĩ áo xanh cười nói: “Tôi chỉ xuất một chiêu.”
Lý Phàm cười nói: “Vậy tôi cũng ra một chiêu.”
Đạo sĩ áo xanh khinh miệt liếc nhìn, dường như trong mắt ông ta, Lý Phàm chẳng khác nào người chết, ông ta bỗng đấm ra một đấm, một đám nàu nhìn qua không hề có khí thế, rất cẩu thả vô thường, nhưng mang theo xung lực và kình lực ngầm cường đại.
Lý Phàm vội vàng hóa giải, cuối cùng hóa giải đến dưới đất, mặt đất dưới chân anh nứt ra vết nứt khổng lồ.
Lý Phàm sầm mặt lại, võ công của đối phương đúng là không tệ, nhất thời anh thế mà không ứng phó được.
Đại để tử đạo quán Càn Khôn cười gằn: “Ha ha, thì ra cậu chẳng qua cũng chỉ như thế, hôm nay để cậu mở mang kiến thức một chút về sự lợi hại của tôi.”
Nghe vậy, Lý Phàm vẫn bình tĩnh, bắt đầu dứt khoát ra tay.
Người đàn ông áo xanh không ngờ Lý Phàm lại có thể cùng mình bất phân thắng bại.
Ông ta bắt đầu có ý định giết người, ông ta lạnh lùng nhìn Lý Phàm, quyết định phải xuất ra chiêu kia.
“Dừng tay.”
Lúc này, đạo sĩ già áo trắng chợt xuất hiện, chặn người đàn ông áo xanh lại.
Sau khi đạo sĩ già áo trắng xuất hiện, sắc mặt đám người đàn ông áo xanh lập tức đại biến.
“Sư phụ!”