Chàng Rể Chiến Thần

Chương 63: Cô ngủ ở đây



Tâm tình của Tần Yên đang không được vui, lại bị mấy con ruồi nhặng dây dưa, không nhịn được hất hết rượu vào mặt đối phương.

“Cậu Phong!” Mấy người vừa ngồi cùng bàn uống rượu với Quan Lâm Phong hơi đứng lên.

Quan Lâm Phong xua tay ý bảo bọn họ đừng nhúc nhích, tiện tay lau rượu trên mặt, nhìn qua không có xíu tức giận nào mà còn mang theo vài phần tươi cười: “Người đẹp à, tôi chỉ muốn làm quen với em chút thôi, không cần phải kích động như vậy chứ?”

Lúc này thì Tần Yên cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, vừa rồi cô thật sự không khống chế được cảm xúc, sau khi cảm thấy được mấy ánh mắt không tốt ở phía sau, trong lòng cô có hơi hối hận, không nên muộn như vậy mà còn một mình chạy tới chỗ này.

“Thực xin lỗi, tâm trạng của tôi không tốt lắm, vừa rồi không khống chế được.” Tần Yên nhìn đối phương xin lỗi.

“Tôi chấp nhận lời giải thích của cô.” Quang Lâm Phong mỉm cười đáp lại, lập tức búng tay một cái: “mang Lafite quý giá của tôi lên đây.”

Ngay sau đó, người phục vụ bưng một chai Lafite tốt nhất bước tới.

Tần Yên nhíu mày, tuy rằng cô rất muốn uống say nhưng không định uống quá nhiều trong loại trường hợp này, cô chỉ thích không khí ở chỗ này, uống xong mấy ly thì lập tức rời đi.

Nhưng Quan Lâm Phong đã gọi người mang rượu lên đây, bây giờ muốn đi chắc không dễ dàng gì.

“Thật xin lỗi, tôi uống cũng đủ rồi nên phải về thôi.”

Mắc dù biết đối phương sẽ không dễ dàng thả cô đi nhưng Tần Yên vẫn muốn thử một lần.

Quan Lâm Phong vẫn duy trì vẻ mặt tươi cười giả dối, khi Tần Yên đang nói chuyện thì anh ta đã rót sẳn hai ly Lafite, cười đưa qua: “Cô tạt rượu vào mặt tôi, tôi mời cô một ly, chuyện vừa rồi không nhắc lại nữa, vậy cũng không quá đáng phải không?”

“Thật sự chỉ có một ly này thôi sao?” Tân Yên có hơi hoài nghi hỏi.

Quan Lâm Phong khẽ gật đầu: “Chỉ có một ly!”

“Được!” Tần Yên không hề do dự, lập tức bưng ly rượu nhìn về phía Quang Lâm Phong nói: “Vừa rồi là tôi kích động, ly rượu này coi như tôi xin lỗi anh!”

Cô nói xong rồi nâng ly rượu lên sắp uống xuống thì lúc này có một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh nắm lấy cổ tay cô.

Tần Yên theo cánh tay nhìn lên thì thấy một gương mặt đen thui, rõ ràng là người nước ngoài.

“Rượu này, cô không thể uống được!” Người da đen không nói chuẩn tiếng quốc ngữ.

Hai mắt Quan Lâm Phong hơi híp lại: “Anh là ai?”

Người da đen không thèm nhìn gã, ngược lại là nhìn Tần Yên nói: “Rượu này bị bỏ thuốc.”

“Cái gì?” Tần Yên theo bản năng buông lỏng tay ra, “Bộp” một tiếng, ly rượu trực tiếp rơi xuống mặt đất, bể tan tành.

Cô mang vẻ mặt phẫn nộ nhìn về phía Quan Lâm Phong: “Anh thật không biết xấu hổ!”

Sắc mặt Quan Lâml Phong không chút thay đổi, mỉm cười nói: “Anh ta nói rượu này bị bỏ thuốc thì thật sự như vậy sao?”

Tần Yên có hơi tức giận nhưng không biết đến tột cùng là ai đang nói thật.

“Tôi tên Sâm Ba, là cậu Dương phái đến bảo vệ cô.” Người da đen đột nhiên nói.

Tên cao to da đen này, đúng thật là quyền vương Hắc Quốc, sau khi nhìn thấy sức mạnh của Dương Chấn thì anh ta đã quy phục Dương Chấn không chút do dự.

Khi nãy lúc Tần Yên rời khỏi nhà, Dương Chấn đã gọi điện thoại cho Sâm Ba, Tần Yên rời nhà khuya như vậy, không ai có thể đảm bảo an toàn cho cô.

Tần Yên khi nghe đến tên cậu Dương thì trong lòng rất vui vẻ, nhưng vẫn cảnh giác hỏi: “Anh nói cậu Dương nào?”

“Dương Chấn!” Sâm Ba mở miệng: “Nếu cô Tần không tin lời của tôi nói thì có thể gọi điện cho cậu Dương để hỏi rõ.”

Sau khi xác nhận Sâm Ba là người được Dương Chấn phái đến bảo vệ cô, tâm tình của Tần Yên trong phút chốc tốt lên rất nhiều, trong lòng còn có một chút ngọt ngào.

Nhìn phản ứng của Tần Yên, Quan Lâm Phong hiểu rõ người da đen to lớn này thật sự đến đây để bảo vệ cô gái này.

“Anh có chắc chỉ với một người như anh có thể mang em gái đi không?”

Thân thể Quan Lâm Phong hơi nghiêng về phía sau, hai cánh tay tựa vào lưng ghế sô pha, hai cúc áo sơ mi ca rô trên cùng đã được cởi ra, một vẻ sang trọng và phóng túng.

Gã ta vừa mới dứt lời thì đã có bảy tám tên cao to vạm vỡ chạy tới, một đám dùng ánh mắt mãnh liệt nhìn về phía người da đen.

Không biết vì sao, sau khi biết được Sâm Ba là cao thủ được Dương Chấn phái tới bảo vệ cô, đối mặt với nhiều tên cao to như vậy, trong lòng Tần Yên cũng không chút sợ hãi nào, ngược lại còn có hơi mong đợi.

Sam Ba thờ ơ liếc nhìn mấy tên đàn ông to lớn đang bao quây anh, sau đó nói: “Cô Tần, cô đi theo phía sau tôi!”

“Được!” Đột nhiên Tần Yên cảm thấy có loại nhiệt huyết sôi trào.

Quan Lâm Phong híp mắt nhìn cảnh tượng này, lấy ra một điếu xì gà bỏ vào miệng, lập tức có người châm lửa cho anh.

Sâm Ba bước từng bước về phía trước, hệt như con thú ra khỏi lồng, gầm nhẹ một tiếng: “Cút ngay!”

“Lên!” Tên cao to cầm đầu hét lên một tiếng, trong phút chốc có tới bảy tám tên cao to nhảy vọt về phía Sâm ba.

Sắc mặt Sâm Ba không chút thay đổi, như thể anh không nhìn thấy gì cả, tiếp tục đi về phía trước.

Ngay sau đó có một tên to lớn đầu tiên lao đến, Sâm Ba đấm ra một quyền.

“Bốp!”

Một bóng người mạnh mẽ bay thẳng ra ngoài, tiếp theo là một tiếng loảng xoảng vang lên, thân thể tên to lớn kia liên tiếp xô ngã mấy cái bàn, mấy bình rượu và ly rượu rớt đầy xuống mặt sàn.

Dù sao thì anh cũng là quyền vương Hắc quốc, một đám hỗn tạp trong quán bả nhỏ nhoi này thì sao có thể sánh với anh được chứ?

Tốc độ tiết tấu của Sâm Ba không hề rối loạn, chỉ một cú đấm trong vài chục giây, không có ai cản nổi anh.

“Dám ở quán bar của tao gây sự, đúng là không biết sống chết!

Quan Lâm Phong nhìn chằm chằm Sam Ba rời đi, trong ánh mắt tràn đầy tức giận, ra lệnh: “Lập tức tra cho tao, cái tên da đen kia và cái tên Dương Chấn gì đó rốt cuộc là ai!”

“Anh thật sự là người Dương Chấn phái tới để bảo vệ tôi?”

“Dương Chấn có quan hệ gì với anh?”

Anh có biết trước kia Dương Chấn đã làm cái gì không?”

Tần Yên y như một đứa bé ham tò mò, trên đường về nhà càng không ngừng hỏi han, Sâm Ba trả lời không biết mệt mỏi là gì, nhưng kết quả luôn chỉ có ba chữ:” Tôi không biết! ”

Cũng không phải anh lừa Tần Yên mà là anh thật sự không biết, sở dĩ anh lựa chọn đi theo Dương Chấn là bởi vì Dương Chấn hùng mạnh, chỉ vậy thôi.

Hai vợ chồng đang trò chuyện trong phòng thì bất ngờ nghe thấy tiếng mở cửa phòng bên cạnh.

“Tiểu Yên về rồi!” Tần Nhã nghe thấy động tĩnh nói, trái tim vốn đang treo lơ lửng cũng buông xuống.

Đúng lúc này, trên điện thoại di động của Dương Chấn nhận được tin nhắn: Anh rể, em đã về đến nhà an toàn, anh chị cứ yên tâm!

“Tin nhắn của Tiểu Yên?” Tần Nhã đột nhiên hỏi.

Dương Chấn sửng sốt, cũng không có che giấu, khẽ gật đầu: “Tiểu Yên đã về nhà, bảo chúng ta cứ yên tâm.”

“Ồ!” Tần Nhã không nói gì thêm, nhưng trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.

Dương Chấn liếc mắt nhìn thời gian, đứng dậy nói: “Vì Tiểu Yên đã về nhà nên em cứ an tâm ngủ đi, anh đi trước đây, ngủ ngon!”

“Dương Chấn!” Đột nhiên Tần Nhã gọi một tiếng.

Dương Chấn vừa đi tới cửa thì quay đầu lại hỏi: “Làm sao vậy?”

“Từ nay về sau, anh cũng ngủ trong phòng này đi!” Tần Nhã lấy hết dũng khí nói.

Vẻ mặt của Dương Chấn kinh ngạc, nhìn Tần Nhã quay lưng về phía anh, vẻ kinh ngạc trên mặt chậm rãi chuyển thành vui sướng.

Một lúc lâu, không đợi Dương Chấn phản ứng, Tần Nhã cắn đôi môi đỏ mọng: “Nếu không muốn, vậy thì bỏ đi.”

“Chịu, chịu chứ!” Dương Chấn nhanh chóng đáp lại.

Lúc này, trên mặt Tần Nhã mới nở một nụ cười, cô kiêu ngạo nói: “Anh đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ không muốn sau khi con gái tôi tỉnh dậy bởi vì không nhìn thấy cha mà khóc la om sòm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.