Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2817



Chương 3022:

Ánh mắt Mục thành chủ lóe lên một tia sát khí, lạnh lẽo nói: ‘Đám trộm cướp chuột nhắt này thật khiến người ta chán ghét, đã ba ngày rồi vấn còn rình rập quanh Mục phủ chưa chịu bỏ cuộc”.

Kiếm khách Ảnh Tử nói: “Tôi đề nghị, lúc này có thể tổ chức một nhóm cao thủ, giết một đám coi như giết gà dọa khỉ, cảnh cáo một phen’”.

Mục thành chủ đồng ý: “Đúng là nên giết gà dọa khỉ, nhưng bây giờ chưa phải lúc, chờ thêm chút nữa!”

Từng ngày trôi qua, Dương Chấn vẫn mãi nằm yên trên giường bệnh, Hoài Lam phụ trách lau mình cho anh, Phùng Tiểu Uyển thì phụ trách chữa trị những thương tích trên người anh, tình cảnh có vẻ rất đáng hưởng thụ đấy, nhưng đối với Dương Chấn mà nói, quả thực đây là dẫn vặt.

Anh vần có ý thức, nhưng vẫn không cách nào mở mắt ra được.

Những điều này không phải trọng điểm, trọng điểm là, anh đã nhận ra, tu vi võ thuật của mình hình như lại biến mất.

Đương nhiên cũng có thể do những nguyên nhân khác khiến anh tạm thời mất đi tu vi võ thuật.

Hôm đó, đợi Phùng Tiểu Uyển trị liệu cho Dương Chấn xong, Hoài Lam mới hỏi: “Tiểu Uyển này, anh Chấn đã hôn mê một tuần rồi, sao vẫn không tỉnh lại được nhỉ?”

Phùng Tiểu Uyển lắc đầu, nói: “Em cũng không biết có chuyện gì nữa, nhưng chị yên tâm đi, đại đa số các vết thương của anh ấy đã khôi phục rồi, ngay cả cánh tay phải bị thương nghiêm trọng thế cũng đã hoàn toàn ổn định lại, không cần lo đến chuyện phải cưa tay nữa”.

“Còn về nguyên do vì sao anh ấy vẫn chưa tỉnh thì em không rõ lắm, nhưng có thể khẳng định một điều, anh Chấn nhất định có thể tỉnh lại, bây giờ chỉ còn lại vấn đề thời gian nữa thôi”.

Hoài Lam bất đắc dĩ nói: “Nếu anh Chấn cứ hôn mê năm ba năm không tỉnh thì sao? Chẳng lẽ chúng ta cứ trông chừng anh ấy năm ba năm thế này à? Dù chúng ta muốn làm thế cũng chỉ sợ người của Mục phủ có ý kiến đấy”.

“Thời gian gần đây, mỗi lần chị ra ngoài, người của Mục phủ đều không thèm ngó ngàng đến chị, thậm chí chị còn có thể cảm nhận được mấy luồng sát khí, hẳn là nhăm vào anh Chấn’.

Nghe Hoài Lam nói xong, sắc mặt Phùng Tiểu Uyển trở nên lo âu, cô ta nhìn Dương Chấn năm trên giường bệnh, nói: ‘Anh Chấn, rốt cuộc bao giờ anh mới chịu tỉnh lại?”

Dương Chấn nghe hai cô gái nói chuyện, lòng cũng vô cùng lo lắng, anh nỗ lực muốn mở mắt ra, hoặc là nhúc nhích thân thể, trong suốt mấy ngày nay, anh đã thử vô số lần, nhưng chưa từng thành công.

“Sao mình cứ có cảm giác, ở đan điền hình như có thứ gì đang đè lên? Cho nên việc mình không thể tỉnh lại hẳn là có liên quan đến cảm giác bị ngăn chặn này”.

Dương Chấn thầm nhủ, anh nỗ lực tu luyện Chiến Thần Quyết để khôi phục thực lực, nhưng mỗi lần vận dụng Chiến Thần Quyết muốn hút chút linh khí mỏng manh trong không khí vào đan điền, linh khí lại như va phải một tấm chản, không thể tiến vào đan điền được.

Linh khí không thể vào đan điền thì anh sẽ không cách nào phát huy được thực lực, đồng thời cũng không có cách nào tu luyện.

Nhưng cũng may, đan điền của anh không bị phế bỏ, chỉ tạm thời bị “đóng lại” mà thôi, có lẽ đợi khi anh tỉnh lại, đan điền cũng có thể khôi phục trạng thái bình thường.

Dương Chấn âm thầm tự nhủ trong lòng.

Tu luyện không thành công, Dương Chấn cũng không chịu nhàn rỗi, anh bắt đầu dùng các cảm quan để cảm ứng mọi thứ xung quanh.

Mấy ngày nay anh vẫn luôn làm vậy, mọi thứ quanh căn phòng này, anh đều có thể cảm nhận được rõ ràng, nếu bây giờ anh có thể tỉnh lại thì dù nhắm mắt cũng tránh được mọi chướng ngại vật trong phòng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.