Chương 3082:
Có thể nói, bây giờ thực lực của ông lão sánh ngang với Thiên Cảnh Nhất Phẩm.
Nhưng từ sức mạnh của thành chủ Hoài Thành khi đánh với ông lão hồi nãy, chắc chắn lão †a cũng đạt tới Thiên Cảnh Nhất Phẩm rồi.
Đây không phải chuyện chính, quan trọng là mắt thành chủ Hoài Thành trống rỗng, quanh người nồng nặc tử khí, chỉ người chết mới có tử khí dày đặc như thế thôi.
Mọi dấu hiệu đều cho thấy thành chủ Hoài Thành đã chết.
“Keng keng keng Trong lúc Mục thành chủ đang kinh ngạc, đòn tấn công của thành chủ Hoài Thành lại ập đến.
Lão ta điên cuồng vung trường mâu, Mục thành chủ vội giơ đao đánh trả, tiếng hai món vũ khí va vào nhau vang lên không ngứớt.
Kiếm khách Ảnh Tử vẫn đang canh chừng bên ngoài hang núi, cuộc chiến trong hang vừa nổ ra, ông ta đã cảm nhận được ngay.
“Thành chủit”
Ông ta vội rút kiếm xông vào.
Ông ta nhanh chóng vào trong hang, thấy Mục thành chủ đang giao chiến với thành chủ Hoài Thành.
“Thành chủ! Để tôi giúp ông một tay!”
Kiếm khách Ảnh Tử hô lớn, cầm linh kiếm xông tới.
Mục thành chủ sợ hãi nói: “Đừng tới đây!”
Kiếm khách Ảnh Tử đã bị cụt một tay, thực lực giảm mạnh, còn thực lực của thành chủ Hoài Thành đã sánh ngang với cao thủ Thiên Cảnh, nếu kiếm khách Ảnh Tử bị thành chủ Hoài Thành đánh trúng, không chết cũng bị thương.
Nhưng kiếm khách Ảnh Tử đã xông tới sau lưng thành chủ Hoài Thành, không kịp lùi lại nữa.
Trường kiếm trong tay kiếm khách Ảnh Tử bồng đâm về phía thành chủ Hoài Thành.
Phía trước thành chủ Hoài Thành là Mục thành chủ đang tấn công, nên lão ta không thể quan tâm phía sau được.
“Phập!”
Ngay sau đó, linh kiếm trong tay kiếm khách Ảnh Tử đâm thẳng vào người thành chủ Hoài Thành.
Kiếm khách Ảnh Tử hết sức mừng rỡ, không ngờ lại đâm trúng.
Nhưng ông ta còn chưa kịp hoàn hồn từ niềm vui, thành chủ Hoài Thành đã quay người lại, đâm trường mâu về phía kiếm khách Ảnh Tử.
“Mau lùi lại đi!”
Mục thành chủ biến sắc, vội hét lớn, điên cuồng chém linh đao vào người thành chủ Hoài Thành.
“Bịch bịch bịch!”
Sau khi cảm nhận được sát khí của thành chủ Hoài Thành với mình, kiếm khách Ảnh Tử lập tức bỏ kiếm, lùi ra sau mấy chục bước, trường kiếm vấn căm trên người thành chủ Hoài Thành.
Tốc độ của ông ta rất nhanh, nhưng tốc độ của thành chủ Hoài Thành cũng không chậm, lão ta điên cuồng xông tới chỗ ông ta, để mặc đòn tấn công của Mục thành chủ giáng xuống người mình.
Kiếm khách Ảnh Tử nhìn mà sững sờ, ông ta tận mắt thấy Mục thành chủ chém mấy nhát liên tiếp vào người thành chủ Hoài Thành, nhưng chỉ để lại vết thương trên người lão ta, chứ chưa thể khiến lão ta ngã xuống.
Kiếm khách Ảnh Tử khiếp sợ nói: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào vậy?”
“Mau trốn đi!”