Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia

Chương 43: Nghe không hiểu tiếng chó



“Không! Con không bao giờ chấp nhân lấy anh ta đâu! Con yêu Mạc Bắc!”

Lâm Phỉ Thúy cương quyết nói.

“Phỉ Thúy…so với Tiêu gia, nhà họ Mạc chẳng thể so sánh nổi, hơn nữa thẳng bé đó rất đào hoa, mẹ thấy không phù hợp với con đâu.” Lý Đan Hà nói.

Nhưng Lâm Phỉ Thúy chẳng nghe lọt tai nửa câu, bà ta tiếp tục:

“Phỉ Thúy, con suy nghĩ kĩ đi, Tiêu Nhất Minh là con trai trưởng của Tiêu gia, lại còn rất chung thủy, vợ anh ta mất lâu như thế mà anh ta vẫn nhớ về vợ cũ, Tiêu Thế Tu bây giờ tuy rằng nắm quyền điều hành Tiêu thị nhưng đó chỉ là khi Tiêu Nhất Minh ra nước ngoài thôi, hiện tại anh ta trở về rồi, lão thái thái nhất định sẽ trao lại chức tổng giám đốc cho Tiêu Nhất Minh…”

“Hơn nữa, gả vào Tiêu gia rồi, con sẽ là chị dâu của con nhỏ Lâm Sơ Nguyệt đó, sau này đá nó ra khỏi Tiêu gia, mọi tài sản của Tiêu gia sẽ thuộc về con thôi, ba con cũng không thể không tôn trọng chúng ta, Lâm Nhất cũng càng không thể gây sức ép tới con.”

“Không…”

Lâm Phỉ Thúy bịt chặt hai tai, nhưng những lời của Lý Đan Hà giống như thần chú cứ văng vẳng trong đầu cô ta. Bà ta biết cô ta đang bị lung lay, bèn tiếp tục lay động:

“Phỉ Thúy, nghe mẹ, hai mẹ con chúng ta đã chịu ủy khuất đủ nhiều rồi, không phải là con rất căm ghét con nhỏ Lâm Sơ Nguyệt đó hay sao? Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi là con sẽ đá bay con nhỏ đó đi được rồi, còn thằng tàn phế Tiêu Thế Tu kia chung quy cũng chẳng làm được gì, mục đích của chúng ta là chờ Tiêu Nhất Minh trở về mà…”

Lời nói của Lý Đan Hà cùng những ký ức liên tục tràn về quấy nhiễu tâm trí cô ta, Lâm Phỉ Thúy hét lên một tiếng rồi chạy vụt đi.

“Không!”

Cô ta chạy về phòng mình rồi đóng sầm cửa lại, Lý Đan Hà chạy theo sau, bà ta liên tục đập cửa nhưng Lâm Phỉ Thúy kiên quyết không mở.

“Phỉ Thúy, con cứ suy nghĩ kĩ đi nhé.” Lý Đan Hà chỉ nói một câu sau đó bỏ đi.

Lâm Phỉ Thúy không muốn trở thành một con cờ thương mại cho Lâm Chấn Xuyên và Lý Đan Hà, nhưng ai bảo số phận của cô ta là như vậy? Nếu như cô ta là con trai thì Lâm Chấn Xuyên có đối xử với cô ta như vậy hay không?

Số phận của cô ta cuối cùng chẳng khác nào Lâm Sơ Nguyệt cả, mà nhắc tới Lâm Sơ Nguyệt thì lòng ghen ghét đố kỵ của cô ta lại dâng lên, dựa vào đâu mà Mạc Bắc lại thích Lâm Sơ Nguyệt cơ chứ? Vì sự xuất hiện của Lâm Sơ Nguyệt mà cô ta bị Mạc Bắc lạnh nhạt mấy hôm nay, nếu biết trước sự trở về của Lâm Sơ Nguyệt khiến anh ta thay đổi như vậy thì Lâm Phỉ Thúy đã ngăn cản không cho cô ta trở về luôn rồi.

Cô ta đổ hết mọi tội lỗi lên đầu của Lâm Sơ Nguyệt, cũng chỉ vì Lâm Sơ Nguyệt mà tên Khổng Tề Văn kia mới mắng chửi cô ta thậm tệ như vậy, Lâm Phỉ Thúy càng nghĩ càng cảm thấy tức, hai bàn tay nắm chặt tới nỗi móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nghiến răng suy nghĩ cô ta bèn lấy điện thoại ra gọi điện cho Khổng Tề Văn.

Bữa ăn tưởng chừng như thoải mái vui vẻ nhưng thực chất ai cũng có dụng ý riêng của mình, Lâm Sơ Nguyệt cứ tưởng Lâm Chấn Xuyên sẽ thay đổi nhưng không ngờ ông ta không kiêng nể chút nào mà đề cập tới chuyện làm ăn ngay trước mặt lão thái thái, chung quy từ đầu ông ta đã không xem cô là con gái mà chỉ muốn lợi ích mà thôi.

Ngồi đây thêm một lúc thì cô sợ mình sẽ không chịu nổi mất, vậy nên Lâm Sơ Nguyệt đứng dậy xin phép đi ra ngoài:

“Con xin phép ra ngoài đi vệ sinh một lát ạ.”

Tiêu Thế Tu nhìn theo cho tới khi bóng dáng cô khuất hẳn sau cánh cửa mới thôi, Lâm Sơ Nguyệt ra khỏi đó liền cảm thấy tâm trạng đỡ hẳn, bây giờ mới có dịp nhìn ngắm xung quanh, ngôi nhà mà cô tưởng sẽ không bao giờ quay trở về nữa…

Ngày ông ngoại vẫn còn ở đây ông rất thích phong cách truyền thống nên đã xây nên Lâm gia theo kiến trúc cổ, với hòn giả sơn và các cây lớn xung quanh như một khu vườn, sau này Lâm Chấn Xuyên chỉ để lại khu vườn, còn lại ông ta đã cho người đập đi xây lại toàn bộ ngôi nhà theo phong cách châu âu, Lâm Sơ Nguyệt không khỏi buồn cười, quả thực tính cách của Lâm Chấn Xuyên giống y như là ngôi nhà này vậy, xa hoa…phù phiếm…

Cô đi men theo dãy hành lang dài mới thấy nhà vệ sinh, Lâm Sơ Nguyệt vừa đi vào bên trong thì ở ngã rẽ đã xuất hiện một bóng người lấp ló.

Vài phút sau tiếng nước chảy từ bên trong truyền ra, Lâm Sơ Nguyệt xả nước rồi đi ra ngoài rửa tay, nào ngờ vừa mở cửa đã chạm mặt Lâm Phỉ Thúy.

“A!”

Cô giật mình hét lên một tiếng, Lâm Phỉ Thúy cười lạnh:

“Sao thế? Chị gái yêu quý? Mặt tôi đáng sợ lắm à?”

Lâm Sơ Nguyệt khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, đi lướt qua cô ta.

Bị ngó lơ, Lâm Phỉ Thúy bực bội ra mặt:

“Lâm Sơ Nguyêt, chị không nghe thấy tôi nói gì sao?”

“Xin lỗi, nghe không hiểu tiếng chó sủa.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.