Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia

Chương 131: Anh nghĩ chỉ có thế mà làm em sợ sao?



Bữa tiệc là Tiêu gia tổ chức tất nhiên không thể thiếu cánh báo chí truyền thông rồi. Lưu Hạ còn muốn nhân cơ hội này ra mắt luôn một thể, nào ngờ cô ta lại gậy ông đập lưng ông, tất cả mọi chuyện diễn ra hôm nay đều bị chụp lại hết và đăng lên trên mạng.

Tiêu gia chưa bao giờ trở nên loạn như thế, lão thái thái sau khi biết tin này liền tăng huyết áp, suýt nữa thì ngất xỉu. Mọi biến cố dường như ập tới cùng một lúc khiến bà ta trở tay không kịp, bây giờ nhất cử nhất động của Tiêu gia đều trở thành miếng mồi ngon cho cánh paparazzi.

Tiêu Nhất Minh đưa cô ta đến bệnh viện mà không biết ai đã tiết lộ, vậy nên có rất nhiều nhà báo đã đứng bao vây bên ngoài bệnh viện, chực chầu sẵn.

Điện thoại của anh ta liên tục có các cuộc gọi đến của các cổ đông, bởi vì đoạn clip cũ của cô ta ở quán bar bị đào lại, nói rằng người trong đoạn clip kia thực chất là Lưu Hạ, bọn họ muốn anh giải thích nhưng chính Tiêu Nhất Minh cũng đang rất hoang mang.

Lưu Hạ lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà màu trắng và mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, cô ta liền biết ngay mình đang ở đâu. Lưu Hạ đưa mắt tìm quanh quất, phát hiện ra Tiêu Nhất Minh đang đứng xoay lưng về phía mình, cô ta cất giọng yếu ớt gọi:

“Nhất Minh…”

Tiêu Nhất Minh xoay người lại, hai mắt Lưu Hạ đỏ hoe nhìn anh ta, khoé mắt đong đầy giọt lệ. Anh ta đi tới gần giường rồi đỡ cô ta ngồi dậy.

“Nhất Minh, anh phải tin em, em không làm những chuyện đó, em bị người khác hãm hại…”

Lưu Hạ uỷ khuất nói, Tiêu Nhất Minh nhẹ nhàng đáp:

“Anh tin em…”1.

||||| Truyện đề cử: Vợ Tôi Là Đại Minh Tinh |||||

“Thật chứ?” Cô ta nhìn anh, Tiêu Nhất Minh gật đầu.

Thực ra trong lòng anh ta đang dâng lên một suy nghĩ khác, nhưng Tiêu Nhất Minh muốn tự mình đi xác nhận nó. Trong khi đó Lưu Hạ vẫn nghĩ anh ta vẫn còn rất yêu và tin tưởng mình, cô ta dựa vào ngực Tiêu Nhất Minh âm thầm cười lạnh, người mà đã tìm Lưu Sướng Hoa tới đây phá hỏng buổi lễ, và liên lạc được với bác sĩ phẫu thuật của cô ta còn ai vào đây được nữa? Chỉ có một người mới có thể làm như thế mà thôi, đó chính là Tiêu Thế Tu.

Lưu Hạ thầm nghiến răng, bây giờ cô ta chỉ còn có một mình Tiêu Nhất Minh mà thôi. Dùng Tiêu Nhất Minh làm bia đỡ, cô ta thầm nghĩ….

….

“Anh nghĩ rằng chỉ có mỗi chuyện đó mà có thể làm em sợ à?” Giọng nói của Lưu Hạ trong đêm tối hả hê xen lẫn lạnh lùng.

“Lưu Hạ, tất nhiên là không chỉ có mỗi thế, những chuyện mà cô làm tôi sẽ dần dần phanh phui tất cả!” Tiêu Thế Tu lạnh lùng đáp.

“Ha ha!” Cô ta bật cười một tràng, sau đó nói:

“Thế Tu, em không ngờ anh lại yêu Lâm Sơ Nguyệt đến thế đấy…vì một người như cô ta mà cái gì anh cũng dám làm, đúng là khiến người ta phải ái mộ mà.”

Tiêu Thế Tu không đáp, ánh mắt lạnh lẽo không chút cảm xúc. Lưu Hạ thu lại nụ cười, trong lòng cô ta bây giờ đang ngập tràn ganh ghét cùng đố kỵ. Tiêu Thế Tu không muốn phải tranh cãi với cô ta thêm nữa, anh cúp máy sau đó trở về phòng ngủ, Lâm Sơ Nguyệt lúc này đang ngủ say, nửa gương mặt vùi vào trong gối, anh vươn tay vén một lọn tóc của cô ra sau tai, ánh mắt ngập tràn dịu dàng.

“Bảo bối…anh nhất định sẽ bảo vệ em…”

Mấy ngày liền Lâm Sơ Nguyệt đều ở nhà chăm chỉ học, cô không ra ngoài cũng không lên mạng, vậy nên tin tức hỗn loạn về Tiêu thị cô cũng không biết. Tiêu Thế Tu sợ cô ở trong nhà lâu sẽ buồn chán nên quyết định dẫn cô tới trung tâm thương mại mua sắm.

Lâm Sơ Nguyệt sợ phiền anh nên ban đầu còn từ chối, nhưng sau đó bị anh thuyết phục thì cũng gật đầu đồng ý.

“Nhắc mới nhớ, từ khi chúng ta chính thức yêu nhau đến giờ, chúng ta chưa hẹn hò lần nào.”

Tiêu Thế Tu lái xe, khoé miệng khẽ cong lên cười, ánh mắt nhìn cô thâm thuý dịu dàng. Thỉnh thoảng còn quay sang vuốt tóc cô một cái, Lâm Sơ Nguyệt bỗng thấy tim mình đập càng nhanh, hai gò má có chút hồng lên, đúng là hai người bọn họ chưa có một buổi hẹn hò chính thức.

Tiêu Thế Tu thấy cô ngại thì càng muốn trêu nhiều hơn. Anh bỗng nhiên như nhớ ra chuyện gì đó, bèn cất tiếng:

“Đúng rồi bảo bối, em có nhớ lần đầu tiên anh gặp em là khi nào không?”

Vẻ mặt Lâm Sơ Nguyệt đỏ bừng, cô lúng túng, sao mà không nhớ chứ? Lần đó cô đang tắm thì nghe thấy tiếng động đằng xa, còn tưởng là lợn rừng bèn ném thẳng cái gáo dừa vào đầu anh. Tiêu Thế Tu lúc đó chỉ tình cờ đi ngang qua mà thôi, căn bản cũng chẳng nhìn thấy gì, anh cũng tránh được cái gáo đó nhưng mà vào chính lúc đó Tiêu Thế Tu đã nhìn thấy Lâm Sơ Nguyệt.

Anh không thể rời mắt khỏi cô, làn da Lâm Sơ Nguyệt trắng nõn cùng với mái tóc đen như mun, Tiêu Thế Tu nhìn không chớp mắt, sau đó bị ăn một cái tát của cô.

“Khi đó anh còn bị em tát nữa.”

“Ai bảo anh nhìn trộm em tắm chứ?” Lâm Sơ Nguyệt lắp bắp nói.

Tiêu Thế Tu phủ nhận:

“Không có, em không nghe anh giải thích đã lao tới đánh anh rồi, không ngờ một cô gái nhỏ nhắn như em mà tát cũng đau phết đấy.”

Lâm Sơ Nguyệt bĩu môi, không nói gì.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.