Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 127



Chương 129

Ngôn Minh Phúc an ủi con trai, nói: “ Vào thư phòng đi, bố lén giấu nửa chai rượu ngon đấy, hai bố con mình cùng uống một bữa.”

Sau đó hai người vào phòng khách, Ngôn Minh Phúc sờ sờ mó mó vào kệ bếp lấy ra nửa bình rượu.

“Bố dám giấu rượu sau lưng mẹ”

“Suyt, bố đây không phải vì con à? Nếm thử đi, rượu có thể giải quyết hàng vạn lo lắng đấy!” Vậy là hai bố con cùng nhau uống.

“Bố, tại sao con không giống bố chút nào vậy? Khi bố theo đuổi mẹ mặt dày thế, con bên cạnh bố bao nhiêu năm như vậy mà không có được chút mánh khoé nào. Lần đầu tiên theo đuổi con gái, lại còn theo đuổi thành như này, còn thất bại nữa chứ.” Ngôn Phúc Lâm có chút thất vọng nói.

“Ôi, con giống mẹ, trách bố, không cho con cái gen tốt đấy, là lỗi của bố! Nhưng mà con có một điểm giống bố, đó là thích một người thì sẽ vượt qua tất cả trở ngại, như con thiêu than lao vào lửa, không biết đau, cũng không biết quay đầu. Cho dùng máu chảy ròng ròng, cũng muốn đi tiếp. Cuối con đường này, không gì hơn ngoài hai kết cục, như bố ôm được mỹ nhân, hoặc như con, u ám mà kết thúc.”

“Bố, trong lòng con rất khó chịu.”

“Bố biết, không có con dâu ai cũng khó chịu, nếu mẹ con mà rời xa bố một ngày, bố cũng sẽ rất khó chịu. Nhưng chuyện tình cảm ấy, không miễn cưỡng được đâu con ạ, phải tùy duyên thôi. Nói không chừng duyên phận đã rơi trên đầu con rồi, nếu là của con thì chính là của con, còn không phải là của con thì cưỡng cầu cũng không được. Nếu còn cố cưỡng cầu thì sẽ gặp báo ứng đấy, biết chưa hả?”

“Bố, cảm ơn bố đã nói với con nhiều như vậy. Nào, uống xong bình rượu này, con vẫn là Ngôn Phúc Lâm, là một Ngôn Phúc Lâm hoàn toàn mới. Con sẽ càng ngày càng tốt, không phải vì cô ấy thì cũng vì chính mình.”

“Bố tin con, nhất định còn ưu tú hơn cả Cố Thành Trung!”

Bố con hai người cùng nhau chạm cốc, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Bởi vì trong tim có người mình thích, vì thế nên mới ra sức phấn đấu, nỗ lực tiến lên. Chỉ có bản thân càng trở nên ưu tú thì mới xứng đôi được với cô ấy.

Tất cả những nỗi khổ của Ngôn Phúc Lâm cũng chỉ có thể nhờ vào rượu này mà nuốt vào trong bụng.

Hai người không biết rằng, Thẩm Thanh đang đứng ngoài cửa, bà yên lặng mà rơi nước mắt.

Ngày hôm sau Hứa Trúc Linh đến trường, ánh mắt mọi người nhìn cô đều vô cùng kì lạ.

Có người cực kỳ hâm mộ, cũng có người cực kỳ đố kỵ.

Cô cũng nhìn thấy người quen cũ là Tô Lê Duyệt, ánh mắt mà cô ta nhìn mình, giống như muốn nuốt cô vào bụng vậy.

Cô ta thích Ngôn Phúc Lâm, tất nhiên không thích hai bọn họ ở cùng nhau.

Trái tim Hứa Trúc Linh run lên, sợ rằng có người ném trứng thối hoặc rau thối về phía mình.

Dư luận trên mạng vẫn chưa dừng lại, Ngôn Phúc Lâm phía bên kia chẳng có tin tức gì, làm cô thấp thỏm lo sợ vô cùng

Chẳng qua là những người này cũng không dám tự tiện đối phó với cô, dù sao thì sau lưng cô cũng có nhà họ Cố làm chỗ dựa.

Lần trước chú ba Cố xuất hiện ở trường học, đã tạo thành uy hiếp rồi,

Anh ấy lại còn nói ở trong văn phòng là cô đang được Cố Chí Thanh ưa thích, làm cho không ai dám trêu chọc.

Hứa Trúc Linh lòng đầy lo sợ kết thúc buổi học, sau đó lại bị bạn cùng phòng vây quanh.

“Trời ơi, cậu và Ngôn Phúc Lâm thật sự ở bên nhau đấy à? Cậu cũng quá may mắn đó? Nhà họ Ngôn chấp nhận cậu chưa?”

“Mau nói cho bọn mình biết đi, cậu chiếm được trái tim của Ngôn Phúc Lâm như thế nào?”

Lâm Linh Viện và Giang Hà Lan bắt đầu tán ngẫu.

Trong đầu Hứa Trúc Linh có một dấu hỏi lớn, Bạch Minh Châu vẫn còn đi làm, bây giờ cô, ngay cả một người giúp đỡ cũng không có.

“Cậu nhìn những người ở ngoài cửa kia kìa, họ đều đang đợi cậu trả lời đấy.”

Lâm Linh Viện chỉ về phía cửa.

Những người đó không dám vào, túm tụm lại ở cửa, yên lặng đợi cô trả lời.

Hiện tại Hứa Trúc Linh là đối tượng bảo hộ trọng điểm, ai cũng không dám đụng vào.

Ngay lúc Hứa Trúc Linh không biết nên giải thích như thế nào thì không ngờ rằng có người trong nhóm kinh hô lên.

“Mọi người tranh thủ xem tin mới đi, facebook của Thẩm Thanh cập nhật rồi!” Mọi người dần dần lấy điện thoại ra, kiểm tra facebook.

Thẩm Thanh đăng lên một video ngắn giải thích sự việc Hứa Trúc Linh và Ngôn Phúc Lâm thành đôi.

“Tôi biết mọi người rất quan tâm đến chuyện này, tôi cũng không ngờ rằng mình chỉ là mời Trúc Linh đến nhà ăn một bữa cơm, thuận tiện nhận em ấy làm con nuôi lại gây ra chuyện náo động như vậy. Nhưng tôi hy vọng mọi người sẽ không truy cứu chuyện này nữa, chân tướng của sự việc thật ra rất đơn giản, tôi thích cô bé này, có ý muốn kết bạn, thế nên mới mời em ấy đến nhà làm khách. Vì hôm nay em ấy đã làm con nuôi của tôi rồi, mọi người có gì chưa hiểu rõ có thể hỏi tôi, đừng làm phiền con gái nhà người ta như thế.”

“Ngoài ra, nếu như có người cố ý làm tổn thương đến con gái nuôi của tôi, tôi cũng sẽ không bỏ qua đâu. Hy vọng mọi người có thể cho chúng tôi không gian riêng tư, cảm ơn.”

Mọi người kinh ngạc hỗ lên, thật không ngờ Hứa Trúc Linh và Ngôn Phúc Lâm không có hẹn hò, tối qua chỉ là đến để ăn cơm tối, nhận con gái nuôi mà thôi.

Bất kể là trước đây hay sau này thì hiện tại giá trị con người Hứa Trúc Linh đã tăng lên gấp đôi.

Hứa Trúc Linh xem hết video, trong lòng cũng biết rõ là Thẩm Thanh đang giúp mình.

Nếu như chỉ nói là đơn thuần đến ăn cơm một bữa thôi, vậy việc ở lại cả đêm sẽ không biết giải thích như thế nào.

Vậy nên Thẩm Thanh mới nói bản thân nhận con gái nuôi, con gái nuôi ở lại nhà một đêm, thế mới không bị người khác nói ra nói vào,

Hứa Trúc Linh thở dài một hơi, phong ba cuối cùng cũng bình yên lại rồi,

Cô rời khỏi đám người, gọi điện thoại cho Ngôn Phúc Lâm, nhưng mà điện thoại lại gọi không được,

Sự tình dần dần bình yên lại, tuy vẫn có vài người, nhưng cũng không có ai dám nói linh tinh nữa,

Tin tức này truyền đến tai Cố Thành Trung, anh rất cảm kích trước sự giúp đỡ nhà họ Ngôn dành cho Hứa Trúc Linh lần này, thậm chí còn nâng cao giá trị bản thân,

Mặc dù có người còn nghi ngờ, nhưng cũng không có ai dám ngang nhiên nữa,

Xem ra, vẫn cần phải cảm ơn lòng tốt này của nhà họ Ngôn rồi,

Sáng sớm hôm sau, Ngôn Phúc Lâm đến trường học,

Anh đứng ở trước cửa lớp của Hứa Trúc Linh, nhìn người đang vùi đầu phấn đấu kia, hô hấp đều đều,

Đúng lúc này, sau lung truyền đến một giọng nói,

“Ngôn Phúc Lâm?”

Anh quay đầu nhìn, là Bạch Minh Châu,

Hôm nay cô xin nghỉ, về trường tìm thầy phụ đạo có chút việc,

Cô xử lí xong việc rồi, tùy tiện đi thăm Hứa Trúc Linh một chút, vậy mà lại gặp Ngôn Phúc Lâm ở đây,

Anh ta sao lại ở đây? Đang đợi Trúc Linh à?

Bây giờ vẫn là giờ học, anh ta đến không đúng lúc rồi,

“Ngôn Phúc Lâm, anh đến tìm Trúc Linh à? Có thể âm thầm vào đấy”

“Không cần, anh đến tạm biệt thôi, một giờ sau bay rồi.”

“Lần trước tụ họp không phải nói vẫn còn một tuần nữa sao? Sao lại nhanh như vậy, hôm nay đã đi rồi sao?”

“Bởi vì tạm thời thay đổi lịch trình”

“Vậy em giúp anh gọi Trúc Linh ra nhé.”

“Không cần đâu, anh không thích bầu không khí ly biệt lắm, có chút phiền, anh đến xem em ấy một chút là được rồi,


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.