Nghe Cố Khinh Chu nói làm Nhan Tân Nông thật cao hứng.
Giáo điều kiểu cũ, ở trong lòng Nhan Tân Nông có vị trí rất cao, chỉ tiếc con người hiện tại coi đó là cổ hũ.
Đột nhiên qua buổi nói chuyện cùng Cố Khinh Chu, Nhan Tân Nông nhìn thấy một người trẻ tuổi nhưng lại không hoàn toàn vứt bỏ trí tuệ của tổ tông, văn hóa ngược lại còn có thể truyền thừa, ông thực vui mừng.
“Ta thực kính nể Cố tiểu thư, Đốc Quân có thể có một người con dâu như vầy, thật là Tư gia rất may mắn!” Nhan Tân Nông nói.
Cố Khinh Chu mỉm cười.
Hiện giờ Nhan gia ai cũng xem cô như người một nhà.
Đồng thời, Nhan Tân Nông cũng cực lực đem chiếc hộp trang sức tặng cho cô: “Này không phải tiền thù lao, con cứ coi như là nhan bá bá cho con nhân lễ gặp mặt đi!”
Cố Khinh Chu lại lần nữa chối từ.
Cô chối từ, không chút do dự.
Nhan Tân Nông liền càng kiên trì: “Khinh Chu, Nhan gia cùng Tư gia chính là bạn tri kỉ, con là con dâu của Tư gia, đến nhà của chúng ta, dựa theo lễ nghĩa, hẳn phải cho con một phần lễ gặp mặt, con cứ nhận lấy đi, nghe lời!”
Đúng theo lễ giáo là phải như vậy, với lại phần lễ vật này Nhan Tân Nông đã chân thành muốn tặng, Cố Khinh Chu lại đùn đẩy vậy chẳng phải cô phụ thiện ý của ông sao, cô đành nhận.
Cô luôn mãi nói lời cảm tạ.
Cố Khinh Chu sau khi rời khỏi, Nhan thái thái nghỉ ngơi một lát, tỉnh lại liền thấy tinh thần phấn chấn hơn.
Nhan Tân Nông tới ngồi bên mép giường, Nhan thái thái thấp giọng hỏi: “Cố tiểu thư đã nhận lấy lễ vật chưa?”
“Nhận lấy rồi.” Nhan Tân Nông nói.
Đồng thời, Nhan Tân Nông đem lời của Cố Khinh Chu về《 Đạo đức lương y》 nói cho Nhan thái thái.
Nhan thái thái nghe xong, kinh hỉ nói: “Hài tử kia thật là một viên ngọc tinh xảo đặc sắc!”
Nhan Tân Nông gật gật đầu, nhưng rồi lại thở dài.
“Làm sao vậy?” Nhan thái thái khó hiểu.
Nhan Tân Nông liền đem chuyện Tư phu nhân cùng Tư Quỳnh Chi muốn hại Cố Khinh Chu, kết quả Cố Khinh Chu chó ngáp phải ruồi, chuyện khai thuốc hữu hiệu nói cho Nhan thái thái.
“……. Bọn họ chưa chắc là muốn hại bà, hơn phân nửa là muốn hại Cố tiểu thư!” Nhan Tân Nông nói.
Nhan thái thái khí cực, ho khan lên.
Ho khan xong, cũng không có hộc máu, vậy là đã khỏi hoàn toàn rồi. Bà căm giận: “Đôi mắt của Tư phu nhân nhìn quá cao, không chấp nhận được người nào ở dưới bà! Cố tiểu thư không có mẹ, nhà mẹ đẻ cũng không hiển hách gì, thật là rất đáng thương.”
“Không bằng, chúng ta nhận cô ấy làm nghĩa nữ đi, thế nào?” Nhan Tân Nông nói, “Cô ấy đối với bà chính là ân cứu mạng! Cô ây là đại ân nhân của Nhan gia, nếu là lúc trước, chúng ta có thể lập một cái sinh từ(*), nhưng hiện tại không còn lưu hành như vậy nữa.”
Nhan thái thái đôi mắt vi lượng.
“Ý kiến này cũng thật tốt!” Nhan thái thái nói, “Chỉ là, cô ấy tương lai là con dâu của Đốc Quân, chúng ta là cấp dưới của Đốc Quân, cô ấy có thể chấp nhận chúng ta không?”
“Con dâu?” Nhan Tân Nông trầm mặc nghĩ nghĩ, “Ta xem việc này rất khó. Đốc quân rất thích Cố tiểu thư, phu nhân lại chưa chắc chấp nhận chuyện này, việc này tám phần là sẽ có biến cố.”
Nghĩ đến việc Tư phu nhân vì hãm hại Cố Khinh Chu, không tiếc phủng sát (**) bà, Nhan thái thái không rét mà run, nghe trượng phu bà nói, bà thầm chấp nhận, Cố Khinh Chu thật rất khó gả cho Tư Mộ.
Nhan thái thái càng thương Cố Khinh Chu.
“Ta sẽ dặn Lạc Thủy đi thăm dò thử ý tứ của Cố tiểu thư, nếu cô ấy không chê, chúng ta có thể làm nghĩa phụ mẫu cho cô ấy, tương lai có chuyện gì, tốt xấu cũng còn có người chống lưng phải không?” Nhan thái thái cười nói, “Nhưng cũng phải hỏi cha mẹ cô ấy có đồng ý không đã…….”
Hôm sau, Nhan thái thái cho gọi đệ tứ nữ Nhan Lạc Thủy đến bên mình, bảo cô làm việc này.
Nhan Lạc Thủy năm nay mười bảy, chỉ so Cố Khinh Chu lớn hơn một tuổi, tính cách trầm ổn nội liễm.
“Mỗ mụ, ý này thật tốt quá!” Nhan Lạc Thủy thực thích Cố Khinh Chu, không chỉ bởi vì cô có cảm tình với Cố Khinh Chu, mà cũng bởi vì Cố Khinh Chu trị sống mẫu thân của mình.
Nhan Lạc Thủy không thể sống xa mẫu thân được.
“Vậy con sẽ đi thăm Cố tiểu thư.” Nhan Lạc Thủy cười nói, “Mỗ mụ, con thật rất thích cô ấy, nguyện ý cùng cô ấy kết nghĩa tỷ muội! Cô cứu sống người, cô ấy là Bồ Tát chuyển thế!”
Nhan thái thái nhẹ nhàng sờ khuôn mặt của ái nữ nở nụ cười: “Đứa nhỏ ngốc này!”
——*——*——
Tư Đốc Quân trở về thành, đầu tiên nhớ tới gia sự nhà Nhan Tân Nông.
Không biết Nhan gia hiện tại như thế nào.
“Đi Nhan công quán.” Tư Đốc Quân nói với phó quan.
Ô tô của Đốc quân phủ liền chạy đến cổng lớn Nhan gia. Đôi mắt nhìn xung quanh, không có nhìn thấy cờ trắng, cũng không có nghe được nhạc buồn, Tư Đốc Quân trong lòng hơi chút yên ổn.
Vậy là tốt, Nhan thái thái tạm thời còn chưa đi!
“Nhan Tân Nông cùng thái thái tình cảm sâu đậm, mong là đừng xảy ra chuyện gì, ta sợ ông ấy chịu không nổi sự đả kích này.” Tư Đốc Quân nghĩ thầm.
Tính tình của Nhan Tân Nông, nếu Cố Khinh Chu thật trị chết Nhan thái thái, dù có phải san bằng Nhạc Thành ông ấy cũng quyết bắt cho được Cố Khinh Chu.
Cùng Nhan gia đối đầu kỳ thật sẽ là chuyện lớn. Nhan Tân Nông là Tổng Tham Mưu, cũng giống như Đốc Quân phủ là một tòa hoàng đình, Nhan Tân Nông chính là Thừa tướng quyền cao chức trọng.
Mà vị hôn thê của hoàng tử đắc tội quyền thần, tiền đồ của Tư Mộ xem ra càng khó khăn.
Đốc Quân tới, Nhan Tân Nông thực mau ra nghênh đón.
“Hôm nay khí sắc rất tốt, bệnh tình của đệ muội chuyển biến có tốt đẹp không?” Tư Đốc Quân hỏi.
Đây là lời khách sáo, trấn an người nhà.
Theo kinh nghiệm của Tư Đốc Quân, xem ra bệnh của Nhan thái thái không có gì khởi sắc.
Cho dù là được Cố Khinh Chu khám cũng chưa chắc có thể chuyển biến tốt đẹp, rốt cuộc Cố Khinh Chu cũng chỉ là đại phu, không phải thần tiên.
Nhưng không ngờ Nhan Tân Nông lập tức vui mừng ra mặt: “Dạ thưa mọi chuyện tốt lắm! Đốc quân, con dâu ngài là đại ân nhân của cả nhà chúng tôi. Đây là tân thời đại, nếu mà được lui về năm mươi năm trước, ta chắc chắn sẽ lập một hai tòa sinh từ cho cô ấy!”
Tư Đốc Quân ngạc nhiên.
Đồng thời, trong lòng ông liền rộng mở thông suốt.
“Thuốc của Khinh Chu có hiệu quả?” Tư Đốc Quân nhịn không được cười.
“Đúng vậy, phi thường hữu hiệu, nội tử hiện đã có thể ăn cơm ngủ ngon, càng ngày càng khoẻ lên.” Nhan Tân Nông cười nói.
Tư Đốc Quân khóe mắt có chút đắc ý.
Đối với y thuật của Cố Khinh Chu, Tư Đốc Quân là có bảy phần tin tưởng, Tư gia lão thái thái chính là nhờ Cố Khinh Chu chữa khỏi. Nếu không phải vì lời nói của nữ nhi, ông căn bản không hề nghi ngờ Cố Khinh Chu.
Hiện tại xem ra, y thuật của Cố Khinh Chu hẳn là có thể tín nhiệm được đến chín phần.
“Như vậy là quá tốt, ông đúng là có phúc khí.” Tư Đốc Quân vui mừng, vỗ vai Nhan Tân Nông.
Nhan Tân Nông gật đầu.
Rồi như chợt nhớ tới cái gì, ông do dự một hồi vẫn là nên nói với Tư Đốc Quân.
Nhan Tân Nông nói: “Việc này, ta nghĩ là nên trực tiếp đến gặp Tư phu nhân cùng Quỳnh Chi tiểu thư nói lời cảm tạ. Chúng ta lúc trước thấy Cố tiểu thư tuổi còn nhỏ, trông mặt mà bắt hình dong, không dám dùng thuốc của cô ấy.
Là phu nhân cùng Quỳnh Chi tiểu thư cực lực dẫn tiến. Đặc biệt là Quỳnh Chi tiểu thư, mỗi ngày đến nhà của chúng ta, thúc giục dùng thuốc của Cố tiểu thư, phần khổ tâm này, mới là căn bản cứu nội tử trở về……..”
Ông vừa dứt lời, liền giương mắt lên xem Tư Đốc Quân.
Quả nhiên thấy Tư Đốc Quân trầm mặc, như nhớ tới điều gì, sắc mặt âm trầm đi xuống.
Nhưng điểm bất thường liền bị Tư Đốc Quân thực nhanh che giấu, tùy ý nói câu: “Vậy tốt rồi.”
Nhan Tân Nông mỉm cười, ông biết Tư Đốc Quân nghĩ gì gì.
Dụng tâm của Tư Quỳnh Chi cứ như vậy bị Nhan Tân Nông chọc thủng.
Lời nói lần trước Tư Quỳnh Chi vu hãm Cố Khinh Chu cũng tự sụp đổ.
Tư Đốc Quân đi ra nội viện thăm Nhan thái thái.
Nhan thái thái vẫn là gầy ốm như vậy, nhưng đôi mắt lại có thần, đây là dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp.
Thuốc của Khinh Chu thật sự khởi hiệu!
Hồi tưởng lại lời nói của Quỳnh Chi cùng với lời nói của Nhan Tân Nông, Tư Đốc Quân liền hiểu rõ: Lần chữa bệnh này, bất quá là một cái bẫy mà phu nhân cùng nữ nhi ông cài đặt cho Cố Khinh Chu.
May mắn Cố Khinh Chu thực sự có y thuật bằng không đã trị chết Nhan thái thái, Nhan Tân Nông cùng Tư Đốc Quân sẽ có hiềm khích.
“Phụ nhân vô tri!” Tư Đốc Quân trong lòng giận dữ.
Ô tô tới trước cửa biệt thự Đốc Quân phủ, Tư Đốc Quân vội nhảy xuống ô tô, gấp đến không chờ nổi đi thẳng vào hậu viện. Khí thế của hắn rào rạt.
Tư phu nhân đang xem thư, cau mày, thấy Tư Đốc Quân tiến vào, bà đứng lên nói: “Đốc quân đã trở về?”
“Đến thư phòng gặp ta!” Tư Đốc Quân sắc mặt xanh mét, giống như màu quân trang thẳng tắp trên người ông.
Tư phu nhân trong lòng hiểu rõ, đi theo Tư Đốc Quân vào thư phòng.
Tư Đốc Quân thực nghiêm khắc: “Phu nhân, bà không thích Khinh Chu phải không?”
Tư Đốc Quân thực tức giận, giận cả Tư phu nhân lẫn Tư Quỳnh Chi. Nhưng Quỳnh Chi là con gái, nam nhân dạy con không có dạy giáo nữ, nữ nhi hẳn nên giao cho thê tử đi dạy dỗ.
Quỳnh Chi làm sai, tội lỗi của cô đều từ Tư phu nhân mà ra.
Tư phu nhân sớm đã có chuẩn bị, dự tính sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Bà vốn có nhan sắc xinh đẹp động lòng người, tuy hiện giờ tuổi đã cao, nhưng vẫn giữ được vẻ điềm đạm đáng yêu, lại có chút thiếu nữ ngây thơ ủy khuất.
“Không thích!” Tư phu nhân nói.
Lời này ngược lại làm Tư Đốc Quân không biết nói sao nữa.
Tư Đốc Quân không nghĩ tới Tư phu nhân sẽ thẳng thắn nhận lỗi như thế.
Tư phu nhân thanh âm nhu uyển, lẩm bẩm nói nhỏ: “Lúc ta đi theo đốc quân, gia cảnh cũng không ưu việt gì, Mộ Nhi còn nhỏ đã chịu khổ rất nhiều.
Nó cố gắng học tập, ngày tiếp nối đêm. Rồi sau đó chuyện ngoài ý muốn xảy ra, đến nay vẫn không nói được, không biết tại sao mọi xui xẻo lại đổ lên đầu thằng bé,
Ta là mẫu thân của nó mà không có chủ kiến, chỉ mong con trai mình sống tốt. Nó cố gắng nổ lực như vậy mà giờ lại bắt nó cưới một nữ tử ở nông thôn về làm vợ, vậy bạn của nó, đồng học thậm chí tương lai cấp dưới đều sẽ chê cười nó.
Ta không thích Khinh Chu, từ lần đầu tiên gặp mặt đã không thích. Nhưng mà Đốc Quân trọng danh dự, vì lời hứa đó, ta dù không thích cũng phải nhịn, Mộ Nhi cũng nhịn…….”
Dứt lời, nước mắt liền rào rạt rơi xuống.
Nếu bà giảo biện, kiên trì nói chính mình không có hại Cố Khinh Chu, Tư Đốc Quân sẽ giận dữ; nhưng giờ bà một phen mềm giọng thổ lộ như vậy, trong lời nói lại ẩn chứa chân tình thực lòng, Tư Đốc Quân ngược lại lòng sẽ mềm ra.
“Được rồi, đừng khóc!” Tư Đốc Quân kéo thân hình mềm mại của bà, đem bà đặt ngồi trên đùi, “Ta biết bà đã ủy khuất, vì ta, vì Tư gia! Là ta không có thông cảm cho tâm ý của bà, không nhận thấy được điều đó.”
Tư phu nhân khóc mãnh liệt hơn.
Môi bà nhanh chóng đi tìm môi của Tư Đốc Quân.
Đôi môi kiều mị của phu nhân phủ lên bạc môi lạnh lẽo khô nứt của Tư Đốc Quân, làm cả người Tư Đốc Quân run lên.
Mái tóc đen dày của Tư phu nhân rối tung trên vai, tựa như đóa anh túc thịnh trán quyến rũ.
Cảnh quang mị hoặc phong tình, thân thể trong lòng mềm mịn như bông cùng mùi hương thoang thoảng khiến người chỉ muốn đắm chìm trong đó, làm một nam nhân ai cũng chịu không nổi.
Tư Đốc Quân rốt cuộc cũng không nhớ được gì nữa, trong mắt chỉ còn tình cảnh dạt dào.
Phó quan đứng ngoài cửa thư phòng, nghe bên trong từ rống giận đến tất tất tác tác thanh âm, rồi sau đó là màn động tình kịch liệt, bất tri bất giác đáy quần tự dựng một lều trại cao cao.
“Đốc quân thể lực tốt quá.” Thư phòng không chút ngừng nghỉ âm vang, chỉ tội nghiệp viên phó quan phải chịu dày vò.
Sau màn mây mưa kịch liệt, suy nghĩ lại chuyện của Nhan gia, Tư Đốc Quân vốn không thích nhắc lại chuyện cũ, nên chuyện này xem như cho qua.
Còn vấn đề của Tư phu nhân cùng Cố Khinh Chu, Tư Đốc Quân không để trong lòng, bởi vì ông cảm thấy đây là chuyện trong nhà, là mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu.
Mâu thuẫn giữa đàn ba đã có hơn một ngàn năm, không phải chỉ riêng Tư phu nhân cùng Cố Khinh Chu, mà người người nhà nhành gia đinh bình thường nào cũng đều có.
Tư Đốc Quân dù muốn cũng không giải quyết được cái nan đề ngàn năm này, chỉ có thể phụ thuộc vào tạo hóa.
Còn Tư Quỳnh Chi, Tư Đốc Quân hơi thất vọng, tạm thời sẽ không tha thứ cô.
Tư phu nhân xem như giải quyết vấn đề này một cách viên mãn.
Cho dù Đốc Quân có những năm di thái thái để cho ông tự do chọn lựa, nhưng trước sau Tư phu nhân vẫn là khối thân thể mềm mịn cực phẩm mị hoặc.
Chỉ cần Tư phu nhân cởi áo tháo thắt lưng, mệnh của Tư Đốc Quân liền đều sẽ cho bà.
Nhưng khi Tư lão thái nghe nói Nhan thái thái đã khỏe lại, vừa mới thăm về liền gọi điện thoại đến Đốc Quân phủ, mời Tư Đốc Quân tới Tư Công quán.
Lúc sau, lão thái thái nói: “Y thuật của Khinh Chu chúng ta đều nhìn thấy, con bé quả nhiên rất giỏi. Bệnh của Mộ nhi không bằng cũng để Khinh Chu khám thử xem?”
(*) sinh từ: người còn sống nhưng được người ta lập miếu thờ vì có ơn.
(**)Phủng sát: nâng niu trân trọng rồi giết.