Cố Khinh Chu đến Nhạc Thành tròn hai năm.
Mấy năm nay, nàng hiếm khi bước vào Đốc Quân phủ, lại trở mặt với Tư phu nhân và Tư Quỳnh Chi, chưa bao giờ xem qua ảnh chụp Tư gia, càng không rõ ràng lắm chi tiết những người khác của Tư gia.
Nhị tiểu thư Tư Phương Phỉ có bộ dáng gì Cố Khinh Chu chưa thấy qua. Chờ nàng tiến vào, Cố Khinh Chu đứng lên nghênh đón, âm thầm đánh giá nàng.
“Phụ thân, mẫu thân!” Tư Phương Phỉ vui sướng bổ nhào vào trong lòng ngực Tư phu nhân, đồng thời chào Tư Đốc Quân bên cạnh.
Nàng là do Nhị di thái sinh, đáng tiếc mẫu thân nàng khó sinh, từ nhỏ nàng liền được đem giao cho Tư phu nhân chiếu cố.
Tư Phương Phỉ năm nay hai mươi tuổi, lớn hơn hai tuổi so với Quỳnh Chi, kế thừa vóc dáng cao gầy của Tư gia, thon thả yểu điệu. Nàng uốn tóc quăn, một trương mặt trái xoan tinh xảo, lộ ra chiếc cằm nhỏ nhắn mềm mại, đôi mắt dài, ánh mắt liễm diễm, mũi cao gọn, mày liễu cong cong. Nàng mỉm cười mặt giãn ra, trên má liền có hai cái lúm đồng tiền thật sâu.
Tư Phương Phỉ mỹ lệ, xuất trần thoát tục, lại hòa ái dễ gần. Đặc biệt là lúm đồng tiền trên má nàng, càng phụ trợ cho nàng càng thêm tiếu lệ đáng yêu.
“Đã cao hơn rồi!” Tư Đốc Quân đôi mắt ôn nhu nhìn ái nữ, chân chính hiền lành từ trong ánh mắt đều có thể tràn ra tới: “Vóc dáng đã cao, kiến thức có cao thêm không?”
Tư Phương Phỉ cười, má lúm đồng tiền làm nàng tươi cười ngọt đến không thể tưởng tượng:
“Phụ thân, phương thức chào hỏi của ngài thật giống lão Hoàng Lịch! Ta biết ngài nhớ ta, ta cũng nhớ ngài!”
Tư Đốc Quân liền cười ha ha.
Tư phu nhân ở bên cạnh nhìn, tươi cười có vài phần mất tự nhiên. Cố Khinh Chu là người ngoài đều nhìn thấy được Tư Đốc Quân đối hài tử khác, bao gồm Tư Hành Bái cũng chưa thích như vậy.
“Mẫu thân, ta có đem lễ vật về cho ngài cùng Quỳnh Chi.” Tư Phương Phỉ lại đối Tư phu nhân nói, thân thiết như đây là mẹ ruột nàng.
Tư phu nhân về điểm cứng đờ này thực mau đã giấu đi, nàng ra vẻ cũng rất thích Tư Phương Phỉ:
“Hảo hài tử, ngươi thật có tâm.”
Cùng trưởng bối tiếp đón xong, Tư Phương Phỉ mới nhìn đến Cố Khinh Chu cùng Tư Mộ. Nàng kêu một tiếng Nhị ca, sau đó liền ngọt ngào gọi Cố Khinh Chu:
“Nhị tẩu.”
“Muội muội, đường đi thuận lợi chứ?” Cố Khinh Chu cũng mỉm cười. Nàng tươi cười thực nội liễm, cảm xúc tựa hồ toàn bộ ẩn sâu, bộ dáng có điểm không nhìn thấu được.
Tư Phương Phỉ lại nhân cơ hội nhổ nước miếng:
“Một chút cũng không thuận lợi, tẩu cũng không biết ta ăn nhiều ít khổ……”
Nàng bắt đầu nói lên gian khổ ở trên tàu biển. Nói là gian khổ, kỳ thật nói một cách thực hài hước chọc cười mọi người, khiến Tư Đốc Quân cười ha ha.
Khi Cố Khinh Chu cùng Tư Mộ về nhà mới, trên đường nhắc đến Tư Phương Phỉ.
“Phụ thân đặc biệt thích Mùi Thơm.” Tư Mộ nói: “Việc này có một đoạn chuyện cũ.”
Cố Khinh Chu hỏi:
“Chuyện cũ gì?”
“Khi đó chúng ta còn nhỏ, Nhạc Thành cũng là nơi lửa đạn liên miên, mẫu thân mang theo chúng ta cùng Nhị thúc và lão thái thái đào tẩu, người hầu vội vàng thu thập đồ đạc, không cẩn thận đem Mùi Thơm một tuổi rưỡi đánh rơi. Thời điểm phụ thân đi ngang qua rất lo lắng cho chúng ta, trở về nhìn thoáng qua, vừa lúc nhặt được Mùi Thơm bơ vơ không nơi nương tựa ở không trong nhà đói bụng hai ngày. Thường xuyên qua lại như thế, thẳng đến hai năm sau mới yên ổn. Mùi Thơm hai năm kia vẫn luôn đi theo phụ thân. Nhà của chúng ta huynh đệ tỷ muội có năm người, chân chính được phụ thân nhìn lớn lên đại khái chỉ có Mùi Thơm.” Tư Mộ nói.
Cố Khinh Chu lúc này liền minh bạch. Chỉ sợ là cố ý ném nàng đi? Tư phu nhân phương diện này vẫn là rất tàn nhẫn.
Tư Đốc Quân đối hài tử đi theo bên người bên mình lớn lên tương đối có cảm tình. Tư Hành Bái mười tuổi lên chiến trường, hắn đi theo Đốc Quân hối hả ngược xuôi. Mùi Thơm khi còn nhỏ chạy nạn bị người nhà bỏ rơi, đi theo Đốc Quân trà trộn quân doanh, liên tiếp ở hai năm.
“Phụ thân có thể nói rất nhiều về việc thú vị của Mùi Thơm khi còn nhỏ, ông ấy nhắc tới hài tử không phải chỉ có Mùi Thơm, còn có……” Tư Mộ thanh âm đột nhiên im bặt.
Không phải chỉ có Mùi Thơm, còn có Tư Hành Bái.
Mà Tư Mộ cùng Tư Quỳnh Chi, còn có trưởng nữ chết non, Tư Đốc Quân cơ hồ không có mặt chứng kiến sự trưởng thành của bọn họ, phần cảm tình thân sơ này lập tức liền phân ra tới.
Tư Mộ cùng Tư Quỳnh Chi khi còn nhỏ có bộ dáng gì, không có bộ dáng gì, Tư Đốc Quân cũng không biết.
Tư Đốc Quân yêu Tư phu nhân, lại cô đơn không đem hài tử của nàng coi là tình cảm chân thành, Cố Khinh Chu hiện tại đã biết rõ nguyên nhân.
“Ta nhớ rõ lúc ta vừa đến Nhạc Thành, phu nhân tặng cho ta một bộ lễ phục thật xinh đẹp, nói là làm cho Nhị tiểu thư ở Anh quốc lưu học, nguyên lai chính là của Mùi Thơm.” Cố Khinh Chu nói.
Cố Khinh Chu vẫn luôn biết Tư gia có vài hài tử. Chỉ là hiếm khi đặt chân đến Đốc Quân phủ, nàng cũng chưa thấy qua.
“Ừm, chính là Mùi Thơm.” Tư Mộ nói: “Ta cùng Quỳnh Chi xuất ngoại phụ thân ngay cả điện báo cũng không đánh. Tới Mùi Thơm, phụ thân liền thường xuyên phái người tặng lễ vật, ông ấy đau nhất Mùi Thơm.”
Cố Khinh Chu gật đầu. Khi về đến nhà, người hầu nói:
“Thiếu phu nhân, có người truyền tin cho ngài.”
Dứt lời, đem một cái túi da trâu rất lớn đưa cho Cố Khinh Chu. Không phải một phong thơ, mà là rất nhiều thơ.
Tư Mộ nhìn. Hắn ánh mắt hơi rùng mình. Cố Khinh Chu nói:
“Không phải Tư Hành Bái đưa, đừng đa tâm, là ta sai người đi tra một ít việc…….”
Tư Mộ không có hứng thú, xoay người trở về thư phòng. Hắn nghĩ thầm: “Thừa dịp Đốc Quân còn ở Nhạc Thành, ta không cần đi đến nơi dừng chân, tạm thời đem trong nhà thu thập một phen thật tốt.”
Hắn cùng Cố Khinh Chu đều quyết định, người hầu nơi này phải thử thăm dò một phen, đem toàn bộ thám tử đào ra đưa về Đốc Quân phủ.
Cố Khinh Chu gấp không chờ nổi ôm túi da trâu lên lầu. Trong túi có rất nhiều văn kiện. Đây là Cố Khinh Chu nhờ Tích Cửu gia bên người Hoắc Việt giúp nàng tra một ít tin tức.
Nàng tra chuyện cũ của sư phụ Mộ Tông Hà, Tề Lão Tứ cùng Trương Sở Sở, còn có ông ngoại nàng Tôn Đoan Minh.
Tề Lão Tứ cùng Trương Sở Sở chưa chắc chính là tên thật, mà Mộ Tông Hà khẳng định là thật, ông ta nổi tiếng khắp thiên hạ.
Mở thư tín ra, đối Tề Lão Tứ cùng Trương Sở Sở quả nhiên nói không tỉ mỉ, thậm chí có điểm không khớp, tư liệu Mộ Tông Hà liền tương đối đầy đủ hết.
Mộ Tông Hà là Mộ gia đại phòng trưởng tử, ông ta kế thừa gia nghiệp.
Mộ gia là người làm ăn, mở vô số hiệu thuốc, Mộ Tông Hà ở trong nha môn thanh đình đã làm thái y. Sau tới ra làm lang y tư nhân. Mộ gia ở trong nghề y dược có tên tuổi hiển hách. Đặc biệt các loại thuốc pha chế sẵn rất nổi danh đều là xuất từ “Mộ thị Bách Thảo Đường”.
Thanh đình có chứng cứ nói Mộ Tông Hà bị nghi ngờ có liên quan mưu sát Thái Hậu, làm cho thanh đình hỗn loạn, hoàng đế cuối cùng từ bỏ giang sơn, ông ta thành tội nhân khiến nước mất.
Tích Cửu gia cấp Cố Khinh Chu này đó tư liệu tất cả đều là điều Cố Khinh Chu đã nghe nói qua. Mà nội tình Cố Khinh Chu muốn biết, toàn bộ không có.
“Thanh bang cũng tra không đến?” Cố Khinh Chu nhìn thư tín phát ngốc.
Sư phụ cùng vú nuôi không có bất luận vấn đề gì, Tề Lão Tứ cùng Trương Sở Sở đều không phải là tên thật, tư lịch cũng là bịa đặt. Từ sau khi sư phụ chết, Cố Khinh Chu tinh thần sa sút một tháng kia xong xuôi lại phái người đi tìm Tề Lão Tứ cùng Trương Sở Sở, bọn họ chẳng biết đã đi đâu.
“Này sau lưng có một đôi tay đang che lấp cái gì.” Cố Khinh Chu nghĩ.
Rất có khả năng, chính là Tư Hành Bái làm. Tư Hành Bái giết vú nuôi cùng sư phụ Cố Khinh Chu, là đang thay Cố Khinh Chu che lấp bí mật.
Nhưng mà vì sao?
Chẳng sợ hắn có khổ tâm, hắn cũng là hung thủ. Cố Khinh Chu nhớ kỹ này đó, ôm đầu gối ngồi ở trên giường, trầm mặc thật lâu.
“Tuy rằng Tư Hành Bái rời khỏi Nhạc Thành, Hoắc Việt vẫn lựa chọn đứng ở
bên hắn, bằng không tin tức tra được liền không phải là những điều này.” Cố Khinh Chu trong lòng trong suốt.
Đi tìm Thanh bang hỗ trợ không có tác dụng. Hoắc Việt đứng ở Tư Hành Bái bên kia. Việc Tư Hành Bái muốn che lấp, Hoắc Việt cũng không dám nói. Hoắc Việt đều không phải là nhát gan sợ phiền phức, hắn chỉ là kiêng kị Tư Hành Bái mà thôi.
Tư Hành Bái giống người điên.
Cố Khinh Chu trầm mặc ngồi thật lâu, đối chuyện cũ vẫn là hoàn toàn không biết gì cả.
Càng tra không ra, nàng càng hoảng hốt.
“Chờ ta bắt được tiền của Quân Chính phủ, ta phải bồi dưỡng một đám tâm phúc thuộc về chính mình, thành lập mạng lưới tình báo thuộc về chính mình.” Cố Khinh Chu nghĩ.
Thời điểm nàng chuẩn bị đi tắm rửa, đầu giường điện thoại vang lên. Cố Khinh Chu nhấc lên, là Nhan Lạc Thủy gọi.
“Khinh Chu, nhìn thấy tiểu báo Đường Viền Hoa hôm nay không?” Nhan Lạc Thủy hỏi.
Cố Khinh Chu nói:
“Không.”
Nàng hôm nay ở Đốc Quân phủ ngây người cả ngày, từ sớm đến tối căn bản không rảnh đọc báo. Nhan Lạc Thủy cố ý gọi điện thoại tới hỏi, khẳng định là có việc.
“Làm sao vậy?”
“Muội mau nhìn xem, rất nhiều báo chí có, Phù Thế báo chiều cũng có.” Nhan Lạc Thủy nói.
Cố Khinh Chu không hiểu ra sao treo điện thoại. Nàng đi xuống lầu phòng khách tìm báo, phát hiện Tư Mộ cũng đang tìm.
Tư Mộ trước khi ngủ định đọc vài tin tức hôm nay, liền cùng Cố Khinh Chu oan gia ngõ hẹp.
Hắn cầm lấy một trương, ánh mắt dừng lại. Cố Khinh Chu duỗi đầu liếc mắt, cũng hơi hơi sững sờ.
Nàng rốt cuộc biết ý tứ Nhan Lạc Thủy gọi điện thoại, cũng biết việc chính mình lo lắng đã xảy ra.
Lúc ấy ở toà án, Tư Mộ kích động hôn Cố Khinh Chu, khoảnh khắc đó bị chụp lại.
Chỉ là hôn trán, ở không khí dần dần khai hoá Hoa Hạ cũng không phải gì đó khó coi, cho nên báo xã quang minh chính đại đăng lên.
Cố Khinh Chu một phen đoạt lấy. Nàng nhất thời lửa giận tận trời.
“Làm sao vậy, vì cái gì lại tức giận?” Tư Mộ lại thanh âm âm trầm hỏi.
Cố Khinh Chu mày đẹp nhíu lại.
“Sợ truyền tới Côn Minh bị hắn thấy?” Tư Mộ lại hỏi.
Cố Khinh Chu trong lòng giật mình. Môi nàng mất toàn bộ huyết sắc. Đem báo chí ném đi, Cố Khinh Chu đi lên lầu. Nàng tay chân vô lực, chỉ cảm thấy chính mình bị Tư Mộ vạch trần tâm tư, bộ mặt xấu xí.
Tư Hành Bái giết chí thân nàng, mà nàng là đồ bất hiếu, trong lòng còn nhớ đến hắn.
Nàng tra sư phụ, tra ông ngoại, còn không đều là để giải vây cho hắn? Nếu là vú nuôi đứng ở nàng trước mặt, nhất định sẽ có khuôn mặt và trái tim băng giá!
Cố Khinh Chu ôm lấy thân mình ngã ngồi trên mặt đất, khóc không lên tiếng.
Quả nhiên, một tuần sau, phân báo chí này tới tay Tư Hành Bái.
Ngày đó, Tư Hành Bái đang dạy Trình Mãnh trưởng tử Trình Đốc Quân xạ kích, Trình gia tiểu thư Trình Du vui mừng chạy tới.
Nhìn thấy Tư Hành Bái mặc một kiện áo lông phi thường xấu, bên trái tay áo lông còn thiếu nửa ống, Trình Du rất hiếu kì:
“Bái ca ca, ngươi có phải nơi nào không thoải mái hay không? Cái thời tiết này ngươi như thế nào còn sợ lạnh?”
Trình Mãnh liền cảm thấy muội muội hắn quá xuẩn. Áo lông này của Tư Hành Bái từ mùa đông vẫn luôn mặc đến mùa xuân, lần trước chính hắn giặt, giặt xong rồi cả một ngày ngồi ở dưới tàng cây nhìn, chờ áo lông phơi khô, sợ người trộm đi.
Áo lông này còn xấu như thế! Còn có một tay áo chưa có dệt xong! Không cần phải nói, khẳng định là người trong lòng dệt.
“Ngươi có việc?” Tư Hành Bái mở miệng, thái độ thực lạnh nhạt.
Trình Du cười nói:
“Đệ đệ ngươi cùng ngươi vẫn là có vài phần giống nhau. Xem ảnh chụp hai vợ chồng bọn họ……”
Tư Hành Bái ngẩn ra.
Hắn đoạt tờ báo trong tay Trình Du, cả người liền sửng sốt, Trình Du cùng Trình Mãnh nhìn thấy khóe mắt hắn gân xanh thẳng nhảy, một bộ dáng bạo nộ.
Tư Hành Bái xoải bước đi ra ngoài.
—–
Lời của Editor:
Anh ghen rồi a.
Lâu lâu anh xuất hiện một thoáng nháy mắt cho mọi người đỡ quên… Không mọi người lại tưởng Tư Mộ là nam chính. Hahaha…