Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 66



Chương 67: Tình hình trở nên nghiêm trọng

 

Trong đêm đen thăm thẳm, mưa xối xả như trút nước, gió dữ thét gào len lỏi giữa những tán cây khẳng khiu, phát ra tiếng rào rào.

 

Con đường khúc khuỷu nép mình giữa hai ngọn núi sừng sững, gió rít thổi qua để lại dư âm vang vọng khắp nơi, tựa như ác ma nằm trong vực sâu hun hút đang dần phô ra cơ thể dữ tợn của mình.

 

Anh cảnh sát trẻ ngây người một lúc mới rút súng lục ra, một tay cầm súng, một tay giơ đèn pin, chậm rãi bước tới.

 

Lúc sắp đến gần, anh ta khẽ duỗi chân, đá bay khẩu súng dưới đất!

 

Trong cả quá trình, anh cảnh sát trẻ nhìn chằm chằm gã đàn ông kia không chớp mắt, sợ rằng kẻ này sẽ đột nhiên bật dậy cướp súng của mình.

 

Có điều, kẻ đó vẫn nằm im không hề nhúc nhích.

 

Nước mưa ào ào trút xuống cơ thể đang nằm sấp dưới đất, sau đó men theo những đường cong rắn rỏi trên lưng gã ta mà chảy xuống.

 

Anh cảnh sát trẻ càng bạo gan hơn, lê mũi chân qua đá người kia một chút.

 

Gã vẫn không động đậy.

 

Cuối cùng, anh cảnh sát cũng yên tâm, khuỵu một chân xuống, định kéo túi nilon trên đầu gã kia ra. Nhưng dùng sức thế nào, anh ta cũng không mở được túi nilon trông rất bình thường kia.

 

“Quái lạ, túi nilon vớ vẩn mà cũng quấn chặt thế này được.” Anh cảnh sát lẩm bẩm, móc con dao nhỏ bên người ra, rạch một đường trên túi nilon kia.

 

Đúng lúc này, một tia chớp lóe sáng rạch ngang trời, kèm theo tiếng sấm rền vang bên tai.

 

Một cái đầu máu me đầm đìa, hai mắt trợn trắng lộ ra khỏi túi, dưới ánh chớp trong đêm càng thêm đáng sợ.

 

“Á!” Anh cảnh sát trẻ hét to lần nữa, vội vàng lùi lại, suýt nữa ngã ngồi xuống bùn.

 

“Sếp! Sếp! Xảy ra chuyện lớn rồi!” Anh cảnh sát trẻ tay mơ mới vào nghề chưa được mấy năm, bấy giờ chỉ biết luống cuống lôi điện thoại ra, gọi cho thủ trưởng để báo cáo tình hình. Nhưng ai ngờ điện thoại không thể kết nối được!

 

Anh ta xem thông báo trên di động. Phải rồi, nơi này vốn không có tín hiệu điện thoại!

 

Anh cảnh sát nhìn về phía con đường lớn dẫn vào khu nghỉ dưỡng, nơi mưa gió bão bùng không thấy cổng đâu, quay lại trông về hướng mình đi tới cũng mịt mù chẳng kém…

 

Anh ta sốt ruột đứng dậy, giậm chân một cái, sau đó nhặt lấy khẩu súng trường ban nãy bị mình đá bay, rồi vắt chân lên cổ phóng thẳng về đồn.

 

 

Chẳng mấy chốc, tiếng chuông điện thoại khẩn cấp đánh thức cảnh sát trưởng đồn cảnh sát gần núi Độc Phong.

 

“Xảy ra chuyện gì?” Cảnh sát trưởng vội vã chạy tới xem khẩu súng trường anh cảnh sát trẻ mới nhặt dưới đất về, lập tức nheo mắt lại: “… Súng bắn tỉa kiểu Mỹ?! Phát hiện ở đâu?!”

 

“Ngay trên đường lớn vào khu nghỉ dưỡng ở núi Độc Phong.” Trong mắt anh cảnh sát trẻ vẫn còn đong đầy sợ hãi. Anh ta sùng bái nhìn cảnh sát trưởng: “Sếp, sếp nhận ra súng này ạ?!”

 

Anh ta chỉ biết cảnh sát trưởng là lính giải ngũ, không ngờ còn am hiểu cả súng ống.

 

Cảnh sát trưởng mỉm cười, nhìn khẩu súng bắn tỉa kia, trong mắt tràn ngập hồi ức: “Năm đó tôi từng làm tay súng bắn tỉa trong quân đội. Vì vị trí ấy, tôi đã bỏ khá nhiều công sức trên thứ này. Tiếc rằng vẫn không bằng người ta, giậm chân một chỗ, mãi không được thăng cấp.”

 

Biết đây là chuyện đau buồn của cảnh sát trưởng, anh cảnh sát trẻ nhanh trí đổi chủ đề: “Sếp, bên kia còn có người chết, trên đầu trùm túi nilon, trong tay cầm khẩu súng bắn tỉa này.”

 

“Hả? Trong tay có súng bắn tỉa mà vẫn bị người ta quấn túi nilon đến chết?” Cảnh sát trưởng rất kinh ngạc: “Vị tai to mặt lớn nào đến núi Độc Phong nho nhỏ của chúng ta rồi?!”

 

Anh cảnh sát trẻ ngây ra nhìn cảnh sát trưởng, hoàn toàn không hiểu sếp đang nói gì: “Sếp, tối nay có phụ huynh sinh viên khoa Luật của đại học C gọi điện thoại tới, nói rằng sinh viên trường này đang đi du lịch ở khu nghỉ dưỡng trên núi Độc Phong, nhưng cả mạng và đường dây điện thoại đều không kết nối được, người trong nhà lo lắng, muốn chúng ta đi xem thử đã xảy ra chuyện gì. Tôi mới qua kiểm tra, nhưng chưa kịp vào đã thấy cái này trên đường…” Anh ta chỉ vào khẩu súng bắn tỉa kia.

 

“Gọi điện cho khu nghỉ dưỡng ở trên núi Độc Phong, tìm ông Đoàn bảo vệ chỗ bọn họ.” Cảnh sát trưởng ngồi xuống, châm một điếu thuốc để tinh thần tỉnh táo.

 

Anh cảnh sát trẻ lấy lại tinh thần, gõ vào điện thoại: “Bên kia bị ngắt kết nối tín hiệu, có gọi được đâu sếp! Vì thế tôi mới phải chạy lên xem thử, ai dè chưa lên tới nơi đã phát hiện ra thứ này, cộng thêm một cái xác nữa chứ!” Nói rồi, anh ta còn bổ sung thêm: “Người đó còn chết giữa đường sếp ạ!”

 

“Tín hiệu không kết nối được?! Không gọi được điện thoại?!” Biểu cảm của cảnh sát trưởng bỗng nghiêm túc hẳn lên, ông ta rít mạnh một hơi thuốc: “Đừng nói nữa, mau gọi mọi người đến đây, mặc áo chống đạn vào, chúng ta lên núi!”

 

Đồn cảnh sát làm việc rất năng suất.

 

Chỉ năm phút sau, một phân đội nhỏ mang theo bộ đàm, mặc áo chống đạn đã được tập hợp. Bọn họ trùm áo mưa bên ngoài, bắt đầu hành quân hướng về phía con đường dẫn lên khu nghỉ dưỡng trên núi Độc Phong.

 

Lần này bọn họ đông người, nên không tốn nhiều thời gian đã tới chỗ anh cảnh sát trẻ kia phát hiện ra người chết và súng bắn tỉa.

 

Gã kia vẫn nằm sõng soài dưới mặt đất, túi nilon vẫn quấn chặt trên cổ chưa được gỡ ra.

 

Cảnh sát trưởng cầm đèn pin chiếu vào, gọi hai người đến: “Khiêng anh ta về, mau chóng điều tra thân phận của anh ta. Những người còn lại đi theo tôi.”

 

Ông ta dẫn theo bảy, tám cảnh sát, guồng chân rảo bước trong màn mưa.

 

Lúc trông thấy cánh cửa lớn của khu nghỉ dưỡng hiện ra ngay trước mắt, lại một chuyện bất ngờ ập đến!

 

Đoàng!

 

Một viên đạn bay ra từ cánh rừng gần khu nghỉ dưỡng, bắn thẳng vào ngực anh cảnh sát trẻ đang dẫn dường.

 

Anh cảnh sát kêu thảm một tiếng, ngã ngửa xuống đất.

 

“Nằm xuống! Nằm xuống!” Cảnh sát trưởng vội vàng vung tay, ra lệnh cho mọi người nằm xuống.

 

Ông ta bò đến bên cạnh anh cảnh sát trẻ, nhỏ giọng nói: “Đại Mao, không sao chứ?”

 

Bọn họ đều mặc áo chống đạn từ trước, vì vậy có bị bắn trúng cùng lắm sẽ đau một chút, chứ không nguy hiểm đến tính mạng.

 

Anh cảnh sát trẻ lẩm bẩm: “Đau chết cha tôi rồi…”

 

“Cha cậu còn khỏe mạnh ở nhà kìa! Thằng nhóc xui xẻo, cậu còn trù ẻo ông ấy!” Cảnh sát trưởng tức giận đánh anh cảnh sát trẻ một cái, sau đó chầm chậm bò dậy, quan sát bốn phía xung quanh: “Tiếp tục tiến lên!”

 

Anh cảnh sát trẻ bị bắn trúng ngực cũng chống đất đứng lên.

 

Đúng lúc ấy, lại có một viên đạn bay ra từ phía sau thân cây.

 

Lần này bắn thẳng vào mũ bảo hiểm của anh cảnh sát trẻ Đại Mao.

 

Mũ bảo hiểm của anh ta không chống đạn. Tuy vẫn ngã ngửa xuống đất như lần trước, nhưng từ đầu chí cuối anh cảnh sát đều im lặng, không thốt nổi một lời.

 

“Sếp! Tiểu Mao lại bị trúng đạn rồi!” Một cảnh sát khác đứng bên cạnh anh cảnh sát trẻ vội kêu lên, đưa tay đỡ lấy cơ thể đang nằm dưới đất của anh ta.

 

Cảnh sát trưởng lập tức bắn mấy phát về nơi vang lên tiếng súng thứ hai, vừa bắn vừa lớn tiếng nói: “Nã chết cho tôi! Chính là hướng đó!”

 

Trên chiến trường, thói quen của tay súng bắn tỉa chuyên nghiệp chính là đổi nơi ngắm bắn.

 

Bằng không, một khi đối phương phát hiện ra đường đạn, chắc chắn bọn họ sẽ lập tức xả súng liên tục, khiến phạm vi mười mét xung quanh tay súng bắn tỉa nổ tan tác. Thế nên trên chiến trường, tay súng bắn tỉa còn có một biệt danh khác là bia đỡ đạn…

 

Mà cảnh sát trưởng phát hiện ra, tay súng bắn tỉa đang ẩn nấp trong khu rừng kia không được tính là người trong nghề.

 

Gã bắn hai phát súng đều từ cùng một hướng.

 

Vì vậy nhóm cảnh sát không hề khách sáo, rút súng bắn trả.

 

Dù súng lục của nhóm cảnh sát không cao cấp như súng bẳn tỉa, nhưng bên họ chiếm ưu thế đông người, nhiều súng. Tiếng súng dày đặc xen lẫn tiếng mưa, nhanh chóng khiến kẻ bắn lén trong rừng cây không trụ nổi.

 

Chẳng bao lâu sau, bọn họ nghe được một tiếng kêu thảm thiết trầm khàn vọng tới, lùm cây ở khu rừng phía sau chợt rung lên mấy hồi.

 

Khi họ tiếp tục nhắm bắn vào khu vực đó, bên kia đã không còn động tĩnh gì.

 

Đêm hôm khuya khoắt, trời lại mưa to, tầm nhìn của nơi này quá hẹp.

 

Nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn, đã có một cảnh sát của đồn cảnh sát núi Độc Phong hy sinh vì nhiệm vụ.

 

Cộng thêm người chết không rõ thân phận trước đó, còn cả tay súng bắn tỉa lẩn trốn kia, đã đẩy sự việc lần này lên mức trọng án.

 

“Đưa Đại Mao về. Lập tức xin cấp trên trợ giúp, yêu cầu giúp đỡ từ phía quân khu! Nói ở chỗ chúng ta xảy ra án lớn!” Cảnh sát trưởng nghiến răng nghiến lợi nói, đưa tay lau khuôn mặt đẫm nước, nhưng không rõ đó là nước mưa, mồ hôi của ông ta, hay là nước mắt…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.