Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 705



Chương 708:

 

Đương nhiên Hoắc Thiệu Hằng thẳng thừng từ chối luôn, có điều, anh dùng một lý do khá chính đáng.

 

“Thật sự không có cách nào sao?”

 

Chương Bảo Thần che mặt như sắp khóc.

 

Hoắc Thiệu Hằng nhìn “chú Ba” của mình, không thể hiểu nổi tại sao người khôn khéo, kín đáo như chương Phong lại nuôi nấng con trai thành bộ dạng bỏ đi như thế này.

 

“Đúng vậy Thiệu Hằng, cháu không thể nghĩ ra cách nào sao?”

 

Ông cụ Hoắc vỗ nhẹ lưng chương Bảo Thần, rất yêu thương ông ta.

 

Hoắc Thiệu Hằng lặng lẽ nhìn cảnh tượng bố con tình thâm này một lúc, ôm cánh tay, ung dung nói: “Cũng không phải là không có cách gì.”

 

“Cách gì? Mau nói đi!”

 

Ông cụ Hoắc và chương Bảo Thần cùng hỏi.

 

“Tài sản đứng tên chương Phong và tiền tiết kiệm trong ngân hàng có khoảng hơn một trăm triệu, bảo bà ấy nộp ra hết, tội trạng ít nhất có thể được giảm hơn một nửa.”

 

Hoắc Thiệu Hằng vẫn chưa nói hết.

 

Đó chính là, sau khi trả tiền lại thì tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha. Nếu không trả tiền lại, ừm, thì chính là sống không bằng chết.

 

Ông cụ Hoắc và chương Bảo Thần liếc nhìn nhau. Việc phiền toái nhất chính là phải bảo được chương Phong giao tiền ra…

 

“Việc này… nhiều tiền như vậy chỉ sợ trong thời gian ngắn mẹ tôi cũng không gom kịp. Thủ trưởng ơi, chú có thể… cho con vay tạm được không?”

 

Chương Bảo Thần nghĩ một lúc lâu, vẫn không thể mở miệng trực tiếp đòi tiền, cuối cùng vẫn dùng chữ “vay”.

 

Ông cụ Hoắc khẽ lắc đầu, “Chú không có nhiều tiền như vậy. Hay là con hỏi thử Thiệu Hằng xem?”

 

“Không có chuyện không gom kịp đâu.” Hoắc Thiệu Hằng ngồi ở trêи ghế xô-pha, nhấc chân lên, làm như không nghe thấy hai bố con này đang kẻ xướng người họa, vẻ mặt rất hòa nhã nói: “Hay là thế này đi, trước tiên chú làm một cái giấy ủy quyền tất cả tài sản của mẹ chú cho chú. Tôi sẽ tìm người đi bán đấu giá cho chú, xem có thể bán được bao nhiêu tiền. Nếu vẫn không đủ thì chúng ta lại nghĩ cách tiếp, chú thấy thế nào?”

 

Chương Bảo Thần cảm thấy ý kiến này không tệ bèn nhìn về phía ông cụ Hoắc: “Thủ trưởng, hay là làm như vậy…?”

 

Ông cụ Hoắc im lặng nhìn Hoắc Thiệu Hằng, phất tay với chương Bảo Thần, “Con đi làm giấy ủy quyền trước đi, chú cần nói chuyện với Thiệu Hằng một chút.”

 

Chương Bảo Thần được ông cụ Hoắc bảo đảm cho, nhưng vẫn có chút không yên lòng liếc nhìn Hoắc Thiệu Hằng một cái.

 

Mặc dù Hoắc Thiệu Hằng kém ông ta ta cả một thế hệ, nhưng chương Bảo Thần vẫn sợ anh từ đầu đến chân.

 

Mấy năm nay, địa vị của Hoắc Thiệu Hằng trong Quân đội càng ngày càng cao, tính tình thì càng ngày càng sâu xa khó lường, không còn là cậu bé mười hai tuổi năm đó để lộ hết vẻ tức giận và uất ức ra ngoài mặt nữa.

 

“Thiệu… Thiệu Hằng à, chú đi làm giấy ủy quyền nhé.”

 

Ông ta ăn nói khép nép, xoa tay, đứng ngồi không yên.

 

Hoắc Thiệu Hằng lạnh nhạt gật đầu, trầm ngâm nhìn ông ta chăm chú: “Chú thử xem sao. Có điều, tôi nghĩ mẹ chú sẽ không dễ dàng ủy quyền tất cả tài sản của bà ấy cho chú như vậy đâu.”

 

“Thiệu Hằng, cháu nói đúng quá!” chương Bảo Thần vỗ đùi, gật đầu mạnh, “Chú chỉ có thể thử cố gắng hết sức thôi, đúng là không thể chắc chắn được…”

 

“Chú cứ cố gắng hết sức đi. Còn về giấy ủy quyền, tôi sẽ tìm luật sư soạn thảo giúp chú.”

 

Nói xong, Hoắc Thiệu Hằng lấy điện thoại ra gọi cho Cố Niệm Chi.

 

“Niệm Chi à, có chút việc muốn nhờ em. Em kiểm tra email đi, anh gửi cho em rồi đấy.”

 

Chương Bảo Thần hơi giật mình, “Là Cố Niệm Chi ư? Con bé ấy biết soạn thảo giấy ủy quyền sao?”

 

“Giấy ủy quyền phải được luật sư soạn thảo, chỗ cô ấy có mẫu sẵn, sáng mai sẽ mang đến cho chú. Hai người gặp nhau ở trước cửa tòa nhà của lực lượng cảnh sát quân sự là được.”

 

Hoắc Thiệu Hằng cúi đầu gõ chữ cực nhanh, tiện thể gửi biên bản điều tra tài sản của chương Phong cho Cố Niệm Chi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.