Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 708



Chương 711:

 

Cuối cùng cô cũng đạt được khát khao từ bao lâu nay, vậy mà sao cô lại không thể tin được vào tai mình nữa.

 

Đây chính là cảm giác yêu và được yêu sao?

 

Cố Niệm Chi định quay người lại, nhưng Hoắc Thiệu Hằng ôm cô rất chặt, dường như muốn vùi cả người cô vào trong lồng ngực rộng của mình.

 

Cô định lật tay lại để ôm Hoắc Thiệu Hằng, nhưng lại bị anh nắm lấy eo nhấc bổng từ trêи ghế lên. Cánh tay anh vặn một cái, làm cả người cô xoay một vòng, đối diện với anh.

 

Hoắc Thiệu Hằng ngồi xuống cái ghế dựa mềm mà Niệm Chi vừa ngồi, ôm cô ngồi trêи đùi mình, cúi người xuống hôn cô.

 

Cố Niệm Chi bị trói chặt trong lồng ngực của anh, không thể động đậy được. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sức mạnh giữa nam và nữ chênh lệch nhiều như thế nào. Mà vốn dĩ Hoắc Thiệu Hằng còn khỏe hơn đàn ông bình thường rất nhiều.

 

Ở trước mặt anh, cô hoàn toàn không có chút năng lực chống cự nào. Khi anh không muốn cho cô cử động, thì cô chỉ có thể ngoan ngoãn để anh khống chế thôi.

 

Cô thầm nghĩ, chắc chắn môi của mình sẽ bị anh hôn đến sưng lên mất thôi, có điều cô không hề muốn tránh né, mà còn đáp lại nụ hôn của anh càng nhiệt tình hơn.

 

Cô có thể cảm nhận được Hoắc Thiệu Hằng không giống với lúc trước, nhưng cụ thể rốt cuộc là không giống ở chỗ nào thì cô không nói được.

 

Bởi vì… Hoắc Thiệu Hằng vẫn đang hung hăng khống chế cơ thể và đầu óc cô, còn cô thì đang đắm chìm trong những đòi hỏi mãnh liệt của anh, không thể tự thoát ra được.

 

Hai tay Hoắc Thiệu Hằng ôm lấy cổ của Cố Niệm Chi, hôn càng lúc càng đắm chìm hơn.

 

Cố Niệm Chi bị anh hôn đến mê muội đầu óc, một lúc lâu sau mới cảm thấy không ổn.

 

Có lẽ cô giãy giụa quá mạnh nên nụ hôn của Hoắc Thiệu Hằng dần dần ngừng lại. Anh đặt trán mình chạm trán cô, giọng nói khàn khàn: “Em đừng cử động… một lúc nữa là ổn thôi.”

 

Thật ra Cố Niệm Chi có muốn cử động cũng không được, cô chỉ đang cố gắng giãy giụa một chút mà thôi. Cô ngừng lại, ngoan ngoãn tựa vào trước ngực Hoắc Thiệu Hằng.

 

Trong phòng ngủ yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng thở gấp đều đều của hai người.

 

Cố Niệm Chi đưa tay nghịch ngợm cổ áo Hoắc Thiệu Hằng, hơi bĩu môi lên hỏi: “Hoắc thiếu ơi, hôm nay anh làm sao thế?”

 

Ờ thì thôi không tính đến chuyện về muộn, nhưng làm sao mà vừa về một cái lại đến ngay phòng cô, hôn đến mức làm cô choáng váng đầu óc, còn nói mấy câu như vậy nữa.

 

“Không sao, anh nhớ em ấy mà.”

 

Giọng nói của Hoắc Thiệu Hằng vẫn khàn như trước, sức quyến rũ lại tăng thêm, tai Cố Niệm Chi sắp mềm cả ra rồi.

 

Cô nhũn cả người dựa vào trước ngực Hoắc Thiệu Hằng, cụp mắt xuống, cố làm ra vẻ lơ đãng hỏi: “Thật sao? Vậy tại sao lại muốn em không bao giờ rời xa anh?”

 

Hoắc Thiệu Hằng không biết nói gì.

 

“Anh rất sợ em rời xa anh sao?”

 

Cố Niệm đợi một lúc, thấy Hoắc Thiệu Hằng vẫn không nói lời nào, lại truy hỏi thêm một câu.

 

Hoắc Thiệu Hằng ‘ừ’ một tiếng, khẽ nói: “Anh đã tốn biết bao nhiêu sinh lực và thời gian cho em rồi, còn cả tiền nữa, dù sao cũng không thể để em bỏ chạy như thế được.”

 

“Em biết anh không thể rời xa em được mà, đúng không?”

 

Bàn tay nhỏ của Cố Niệm Chi đặt lên cổ Hoắc Thiệu Hằng, nhẹ nhàng ve vuốt dọc cổ anh từ trêи xuống dưới.

 

Ai bảo anh không chịu nói thật này…

 

Lòng bàn tay cô vừa mềm mại vừa mịn màng, mang theo một sự dịu dàng khó diễn tả được.

 

Hoắc Thiệu Hằng chỉ có thể dựa vào ý chí kiên cường sau nhiều năm được huấn luyện mới có thể chống đỡ được sự mê hoặc của Cố Niệm Chi.

 

“Ai không thể rời xa ai, vấn đề này còn phải bàn nữa sao?”

 

Giọng nói của Hoắc Thiệu Hằng càng khàn hơn, anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ đang tác oai tác quái của cô nơi cổ anh, kéo nó ra rồi ấn vào trước ngực mình.

 

Cố Niệm Chi không hài lòng với câu trả lời này, tay của cô lại bị Hoắc Thiệu Hằng nắm chặt, không thể tiếp tục khiêu khích anh được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.