Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 711



Chương 714:

 

Cố Niệm Chi đang cụp mắt không nói gì lập tức trợn to mắt, tiếng “loạt xoạt” vang lên trong đầu, căng thẳng đến mức như sắp ngừng thở rồi.

 

Tiếng tim đập thình thịch truyền thẳng lên màng nhĩ, trong lòng cô tràn ngập ý nghĩ: “Mình sắp nhìn thấy rồi!”

 

“Mình sắp nhìn thấy rồi!”

 

“Mình thật sự sắp nhìn thấy rồi!”

 

Nhưng ngay tại thời khắc Hoắc Thiệu Hằng kéo khóa quần để lộ bên trong ra, Cố Niệm Chi lại vội nhắm mắt lại, che mặt, nói liên thanh: “Thôi thôi thôi được rồi, anh mặc vào nhanh đi! Mặc vào nhanh đi mà!”

 

“Sao không nhìn nữa à?” Thấy Cố Niệm Chi xấu hổ, Hoắc Thiệu Hằng lại rất thản nhiên, chậm rãi kéo khóa quần lên, “Không phải em muốn nhìn sao? Còn muốn chịu trách nhiệm cơ mà? Em không nhìn có nghĩa là không muốn chịu trách nhiệm đúng không?”

 

Cố Niệm Chi cảm thấy mặt của mình nóng đến mức độ có thể rán trứng được luôn rồi ấy.

 

“Em sẽ chịu trách nhiệm, nhưng anh bỏ vào nhanh lên đi!” Cố Niệm Chi che mặt cuống lên nói, “Bỏ vào chưa vậy?”

 

Hoắc Thiệu Hằng không nhịn được cười, tiếp tục trêu cô: “Bỏ vào á? Bỏ vào đâu? Em nói vị trí đi, để anh thử xem có bỏ vào được không…”

 

Cố Niệm Chi đành phải lấy một tay che mặt, một tay chỉ vào chỗ không thể miêu tả của Hoắc Thiệu Hằng, “Chính là bỏ lại vào trong quần của anh ấy, sao mà không bỏ vào được chứ?”

 

Không phải vừa mới bỏ ra từ cái chỗ kia sao?

 

Hừ hừ, biết là đang giả ngốc với cô mà.

 

“Ồ… Tiếc thật…” Hoắc Thiệu Hằng tiếp tục cài thắt lưng, chép miệng chậc chậc, khẽ lắc đầu: “Anh còn tưởng em muốn anh bỏ vào chỗ đó của em chứ.”

 

Cố Niệm Chi nhất thời máu chưa lên não, lẩm bẩm nói: “Anh có bị ngốc hay không đấy? Sao có thể bỏ vào chỗ của em được, em làm gì có chỗ nào cho anh bỏ vào…”

 

Vừa dứt lời, cô mới hiểu được Hoắc Thiệu Hằng hỏi cái gì, mình lại đi trả lời cái gì.

 

Trong khoảnh khắc này, cô vừa xấu hổ, vừa tức giận cắn chặt răng. Cô buông tay ra, đôi mắt ướt trong vắt nhìn chằm chằm Hoắc Thiệu Hằng, nhưng chẳng có bao nhiêu vẻ uy hϊế͙p͙, mà chỉ làm cho người ta cảm thấy vô cùng quyến rũ và động lòng người.

 

Hoắc Thiệu Hằng nuốt nước bọt mấy cái, chợt ôm chặt lấy cô, tiếp tục hôn cô ngấu nghiến.

 

Anh giày vò trêи đôi môi mọng của cô, một tay đã xoa dọc theo đường eo của cô lên phía trêи, khe khẽ vuốt ve.

 

Cố Niệm Chi bị anh hôn đến mức cả người như nhũn ra. Cô vùi đầu vào trong ngực Hoắc Thiệu Hằng, nắm chặt cổ áo của anh, giọng nói run rẩy không còn nên lời nữa rồi. Đến khi cô bị hôn đến mức sắp ngất xỉu, Hoắc Thiệu Hằng mới chịu thôi. Anh đẩy cô ra rồi vội đứng dậy, quay trở về phòng của mình ở phía đối diện.

 

Cố Niệm Chi vịn vào bàn sách để đứng, thở sâu từng hơi dài, ánh mắt hoang mang nhìn về hướng mà Hoắc Thiệu Hằng biến mất. Cô lưu luyến, bịn rịn nghĩ ngợi một lúc lâu, cuối cùng cũng không quản được chân của mình bèn đi ra khỏi phòng ngủ, đến trước cửa phòng của Hoắc Thiệu Hằng ở đối diện.

 

Cửa đã bị khóa trái, cô khẽ gõ cửa mấy cái, “Hoắc thiếu ơi?” Cô lại đợi thêm một lúc, bên trong cũng không có người trả lời.

 

Cố Niệm Chi đành phải mở máy bộ đàm ở cửa ra, gọi một tiếng nữa: “Hoắc thiếu ơi?”

 

Vẫn không có động tĩnh gì.

 

Cô cũng không muốn quay về phòng mình nên quay người dựa lưng vào vách tường cạnh cửa, nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy thoáng qua vừa nãy, lại không nhịn được liền che mặt lại.

 

Thật ra là cô… vẫn nhìn thấy một chút xíu… thứ xấu hổ đó.

 

Cô dựa vào tường suy nghĩ lung tung như vậy không biết bao nhiêu lâu mới nghe thấy giọng nói của Hoắc Thiệu Hằng truyền đến từ trong bộ đàm: “Niệm Chi à? Em đứng trước cửa phòng anh làm gì thế?”

 

Cố Niệm Chi xoay người lại, phát hiện ra chân cô đã tê cứng hết cả.

 

Cô lơ đãng nhìn xuống đồng hồ đeo tay, mới phát hiện ra mình đã đứng ở trước cửa phòng Hoắc Thiệu Hằng tận nửa tiếng rồi.

 

Cố Niệm Chi nhẹ vuốt tóc, đỏ mặt nói vào trong bộ đàm: “Em còn có số việc muốn hỏi anh.” Nói xong cô lại bồi thêm một câu nữa: “Chính là việc về giấy ủy quyền tài sản của chương Phong ấy ạ.”

 

Hoắc Thiệu Hằng cũng đến bó tay với cô.

 

“Hoắc thiếu à, anh đang làm gì vậy? Em chờ nửa tiếng rồi đấy.” Cố Niệm Chi khẽ gõ cửa mấy cái, “Anh bận lắm sao?”

 

Hoắc Thiệu Hằng nói: “Anh phải đi tắm đã, em cứ vào đây trước đi.”

 

Anh mở cửa phòng bằng điều khiển từ xa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.