Chương 717:
Chương Bảo Thần cũng đi ra ngoài từ rất sớm, đến trước tòa nhà của lực lượng cảnh sát quân sự chờ một lúc. Ông ta đến sớm hơn thời gian Cố Niệm Chi hẹn vì ông ta muốn nói với chương Phong vài câu trước.
Thấy ông ta lại tới, chương Phong vội hỏi: “Có phải có tin tức gì không? Con đến để đón mẹ về nhà sao?”
Chương Bảo Thần hơi mím môi, khẽ đằng hắng một cái, nghiêng người về phía trước, đè thấp giọng nói: “Mẹ à, chỗ tài sản kia của mẹ định xử trí như thế nào? Hay là mẹ ký giấy ủy quyền, trao toàn bộ quyền hạn cho con được không?”
Chương Phong lập tức đề cao cảnh giác hẳn, “Tài sản của mẹ ư? Con hỏi việc này làm gì? Giấy ủy quyền gì cơ?”
Chương Bảo Thần ấp úng, biết không thể nói là để đấu giá trả nợ, nếu nói ra, chắc chắn chương Phong sẽ không đồng ý.
Trong tình thế cấp bách, ông ta nói không suy nghĩ: “Không phải mẹ nói đều là vì con sao? Bây giờ cho con sớm hơn không được sao?”
Nghe vậy chương Phong có chút buồn bã, kinh ngạc nhìn chương Bảo Thần, lắc đầu nói: “Nói tới nói lui, hóa ra là vì tiền của mẹ à? Con vội cái gì chứ, mẹ còn chưa chết mà? Đúng, mẹ vì con, nhưng cũng không có nghĩa là bây giờ mẹ phải cho con ngay lập tức.”
Chương Bảo Thần bị chương Phong nói cho cứng họng, ngập ngừng một lúc lâu mới nói: “Nhưng bây giờ con không có tiền…”
“Không có tiền thì tìm… Thủ trưởng mà đòi.” chương Phong trừng mắt lườm ông ta một cái, “Sao con lại ngốc như vậy? Con nên nhân cơ hội này chuyển về ở cùng Thủ trưởng đi, chỉ chăm chăm vào tài sản trong tay mẹ, con có thể có chút tiền đồ được không hả?”
Chương Bảo Thần cũng nổi nóng, “Chẳng lẽ nhìn chằm chằm phía Thủ trưởng thì là có tiền đồ sao? Mẹ à, rốt cuộc mẹ muốn như thế nào? Con đang muốn giúp mẹ đấy!”
“Con muốn giúp mẹ thì đi xin Thủ trưởng đi! Mẹ nói cho con biết, chỉ có con đường này thôi!” Nói xong, chương Phong cũng đứng lên, “Mẹ quay lại đây, con đi đi.”
Trong lòng bà ta thật sự cảm thấy không dễ chịu gì, đứa con trai mình yêu thương, nâng niu trong tay lại chỉ nhìn chằm chằm vào tiền của bà ta.
Bà ta vẫn còn đang ở trong này chưa được thả ra mà đã muốn đoạt “di sản” của bà ta rồi.
***
Chương Bảo Thần thất vọng đi ra ngoài, đầu gục xuống, buồn bã, ỉu xìu đứng ở trong bãi sân rộng trước cửa tòa nhà, đờ đẫn nhìn con đường trống rỗng. Ông ta không biết mình có nên tiếp tục chờ nữa không.
Với tình trạng này của chương Phong, kể cả Cố Niệm Chi có mang giấy ủy quyền đến thì cũng có tác dụng gì đâu?
Ông ta không cho rằng chương Phong sẽ ký tên.
Do dự một lúc, ông ta quyết định bỏ đi. Đúng lúc đang gọi xe taxi thì thấy Cố Niệm Chi từ một chiếc xe BMW bước xuống, đi về phía ông ta.
Chương Bảo Thần dừng lại, khẽ gật đầu với Cố Niệm Chi: “Cô Cố đến rồi à.”
Cố Niệm Chi quan sát chương Bảo Thần. Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, dáng cao ráo, gầy gò, thoạt nhìn không giống ông cụ Hoắc lắm, mà khuôn mặt giống chương Phong như đúc, nhưng đôi mắt của chương Bảo Thần thì rất giống ông cụ Hoắc.
Trong ba người con trai của ông cụ Hoắc, Cố Niệm Chi mới chỉ gặp Hoắc Quan Thần và chương Bảo Thần.
Đôi mắt của hai người này đều giống ông cụ Hoắc. Mắt của Hoắc Thiệu Hằng không giống bố anh ấy, nên tất nhiên cũng không giống ông cụ Hoắc, nhưng cũng không giống Tống Cẩm Ninh mẹ anh ấy, chắc là giống bà nội…
Cố Niệm Chi lấy giấy ủy quyền ra, đưa cho chương Bảo Thần: “Chắc chú chờ lâu rồi à? Đây là giấy ủy quyền, chú cầm vào bảo mẹ chú ký tên đi. Tôi sẽ chờ chú ở ngoài.”
Chương Bảo Thần không nhận lấy, lắc đầu cười khổ: “Tôi vừa vào rồi, mẹ tôi không chịu ký.”
Cố Niệm Chi không biết phải nói gì.
Cô nhìn một chút giấy ủy quyền mà mình đã làm mất mấy tiếng đồng hồ, có chút không cam tâm.
Nghĩ một chút, Cố Niệm Chi hỏi chương Bảo Thần rốt cuộc đã nói với chương Phong như thế nào.
Chương Bảo Thần lặp lại từng câu từng chữ mà ông ta nói một lần nữa.