Chương 742:
Cô muốn đây anh ra, nhưng anh vừa mút một cái. cô lại bị hút đến toàn thân không còn chút sức lực nào, chỉ có
thể mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Từ trước đến nay, anh chưa từng nghĩ rằng trên thế giới này lại có một thứ ngon lành đến vậy, không có ngôn ngữ
nào có thể miêu tả được.
Trong khoảnh khắc đó, Hoắc Thiệu Hằng hoàn toàn mất đi năng lực nhận biết xung quanh, chỉ có cô mới là sự tồn
tại chân thực.
Khi anh tỉnh táo lại, trong lòng đột nhiên rất cảnh giác.
Nếu như lúc chấp hành nhiệm vụ xuất hiện tình huống thế này, anh đã sớm chết chắc rồi.
Anh không thê không kiềm chế lại cảm xúc của mình.
Đây không phải là lúc mà anh có thể đắm chìm vào. Là một quân nhân, mọi thời khắc anh đều phải bảo trì sự
cảnh giác.
Có Niệm Chỉ giống như vừa chết đi sóng lại vậy. Khi anh buông cô ra, cô đã đờ đẫn tê liệt trên giường rồi, tóc tai
tối bời.
Cô mơ mơ màng màng nghĩ, quả thật, chất lượng của chiếc đệm này rất ồn. Họ giày vò một lúc lâu như vậy mà
vân chăng hê phát ra tiếng động gì cả.
Hoắc Thiệu Hằng khẽ mím môi, gắng hết sức bình sinh đề khống chế chính mình, đưa tay lấy chiếc áo lót mặc
vào cho cô.
Anh nhìn Có Niệm Chỉ sửa sang lại quần áo của mình, nhưng làm thế nào cũng không thê cài được cái móc phía
sau. Nhìn thấy dây áo lót sau lưng cô siết sâu vào trong da thịt, Hoắc Thiệu Hằng mới nhíu mày hỏi: “Đã bao lâu
em không mua áo lót mới rôi?”
Đầu óc Cố Niệm Chỉ đang rất mơ hồ, vẫn đang nằm thở dốc trên giường, căn bản không nghe rõ Hoắc Thiệu
Hằng nói gì.
Mãi cho tới khi tay Hoắc Thiệu Hảng chạm tới dây áo lót sau lưng cô, cô mới từ từ tỉnh táo lại.
Hoắc Thiệu Hằng móc vào cho cô một lúc, nhưng vân không móc vào được, lại hỏi một lần nữa, “… Áo lót của
em đã nhỏ rồi, sao không mua lớn hơn một cỡ?”
Cố Niệm Chi cứng người.
Sáng sớm nay cô mới đổi một cái áo lót mới tỉnh mà, sao lại không móc vào được?
Cô lật tay sờ soạng ra phía sau, nắm lấy hai đầu dây áo lót, bắt đầu tự mình cài.
Quả nhiên là giống như Hoắc Thiệu Hằng nói, làm thế nào cũng không cài vào được, còn cách một khoảng xa.
Đậu xanh rau má, mới nửa ngày mà đã lại lớn hơn sao?
Cố Niệm Chi khóc không ra nước mắt buông tay xuống, nhìn Hoắc Thiệu Hằng, săng giọng trách móc, “… Đều
tại anh ấy! Sáng nay vẫn còn bình thường mà… Giờ lại không cài vào được…”
Hoắc Thiệu Hằng cụp mắt nhìn lướt qua một cái, rồi lăng lặng dời ánh mắt đi, “Em vốn đang trong giai đoạn phát
triển, không nên mua áo lót nhỏ quá.”
“Còn nhỏ gì nữa? Đã là C rồi đấy!” Có Niệm Chi thấp giọng kêu lên, “Em không muốn D đâu!”
Khóe môi Hoắc Thiệu Hằng hơi nhếch lên, kéo cô đứng lên, có ý trêu cô, “Em chắc là C chứ? Anh thấy hình như
là E rồi đấy.”
Cố Niệm Chỉ cạn lời với anh.
Cô trừng mắt nhìn Hoắc Thiệu Hằng một cái, sau đó cô mới phân ứng kịp, kinh ngạc hỏi, “Hoắc thiếu, anh biết
cái gì là C, D, E sao?!”
“Em ngốc hay sao thế?” Hoắc Thiệu Hằng xoa đầu cô, “Đi, đưa em đi mua đồ lót, sau đó đi ăn trưa.”
“Nhưng bây giờ không thể nào không mặc được.”
Cố Niệm Chi cúi đầu lầu bầu, cố gắng móc dây áօ ɭót của mình.
Vật lộn với cái áօ ɭót của mình năm phút đồng hồ, cuối cùng cũng không được, cô đành phải từ bỏ.
Vừa ngẩng đầu lên, cô thấy ngay Hoắc Thiệu Hằng đang ngồi trêи ghế xô-pha nhỏ, một tay để lên thành ghế, chân gác vắt vẻo, có vẻ rất hứng thú nhìn cô “vật lộn” với cái áօ ɭót của mình.