Chương 746:
Chẳng phải là muốn quyến rũ nhau sao? Ai sợ ai chứ…
Cố Niệm Chi đắc ý, cho rằng mình đã lấn át được Hoắc Thiệu Hằng.
Mỗi lần cô tán tỉnh anh đều bị anh dụ dỗ ngược lại. Hơn nữa, còn là cái kiểu dụ dỗ khiến cho gân cốt cô mềm nhũn, có cảm giác bất lực ấy.
Hoắc Thiệu Hằng lại nhíu mày, “Đừng có mơ…”
Anh lại nhìn vào đĩa hoa quả, tìm một quả chuối vừa to vừa dài, chậm rãi lột vỏ rồi đưa tới bên miệng cô, “Dùng cái này chặn miệng của em ấy.”
Cố Niệm Chi cực kì thích ăn chuối, vô cùng vui vẻ há miệng cắn một miếng.
Hoắc Thiệu Hằng cụp mắt thấy quả chuối bị cắn một miếng to, không biết nghĩ tới điều gì, lại lập tức thu quả chuối lại, ném vào trong thùng rác, đứng lên nói, “Em ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì đi thôi.”
Cố Niệm Chi rất tiếc nuối quả chuối mới cắn được một miếng đã bị vứt trong thùng rác kia, lắc đầu nói, “Lãng phí quá, thật sự quá lãng phí. Hoắc thiếu, sao anh lại vứt quả chuối đi thế?”
“Thấy tiếc à?” Hoắc Thiệu Hằng thấy cô bé này không biết trời cao đất rộng, còn muốn thảo luận với anh về chuyện ăn chuối, bèn khom người xuống, ghé vào bên tai cô nói, “Thích ăn chuối sao?”
“Vâng, em rất thích.” Cố Niệm Chi gật đầu, “Anh nhìn quả chuối đó mà xem, vừa to vừa dài, hơn nữa còn rất ngọt. Thế mà anh lại vứt nó đi, thật đúng là phí của trời.”
“Thật sao?”
Hoắc Thiệu Hằng bật cười, thấy cô còn chưa hiểu ý mình, cũng không muốn “làm hư” cô bây giờ nên không nói gì thêm, đẩy cửa đi ra ngoài.
Nhân viên ngoài cửa vội vàng cúi người gật đầu với anh, “Anh đi thong thả ạ.”
Hoắc Thiệu Hằng đưa cho anh ta một ít tiền típ, lịch sự nói một tiếng cảm ơn.
Cố Niệm Chi đi theo ra ngoài, cũng nói một câu khách sáo với nhân viên ngoài cửa.
Hai người một trước một sau rời khỏi nhà hàng Cửu Lâu Phong Nguyệt ở quảng trường Trại Ngang, đi xuống các nơi tập trung các cửa hàng ở tầng tám.
Cố Niệm Chi quen mặc áօ ɭót nhãn hiệu nước ngoài, rất dễ chọn, chỉ có điều là kϊƈɦ cỡ lại không phù hợp, đều phải lấy lớn hơn một cỡ.
Cô đứng trước quầy trưng bày áօ ɭót, cau mày xem xét, cuối cùng chọn lấy hai cỡ của hai kiểu khác nhau, mỗi cỡ lấy hai cái, định vào trong phòng thay đồ thử xem thế nào.
Hoắc Thiệu Hằng vội ngăn cô lại, “Mua hết đi, đừng thử ở đây.”
“Nhưng hai cỡ này, chỉ có một cỡ là vừa thôi.” Cố Niệm Chi do dự nhìn giá treo hàng một chút, “Sao lại không thử đã mua được?”
“Anh nói là đừng thử ở đây.” Hoắc Thiệu Hằng có chút không vui, “Em không nghe lời sao?”
“… Được rồi. Anh đẹp trai, tất cả đều nghe theo anh.” Cố Niệm Chi lầu bầu một câu, cầm tám cái áօ ɭót đi tính tiền.
Hoắc Thiệu Hằng đưa cho cô một cái thẻ, “Dùng cái này đi.”
“Em mua đồ lót, sao lại dùng thẻ của anh được?” Lúc Cố Niệm Chi nói lời này ra cũng cảm thấy có chút chột dạ.
Thẻ của cô, thật ra cũng vẫn là ghi vào thẻ của Hoắc Thiệu Hằng mà…
Cho nên cô làm rõ thế có tác dụng gì không?
Hoắc Thiệu Hằng hơi cong môi nói, “Mua đồ lót cho bạn gái, là vinh hạnh của đàn ông.”
Câu nói này nghe thích thật đấy, không những tai Cố Niệm Chi tan chảy ra, mà cả trái tim cô cũng tan chảy luôn rồi. Cô không kháng cự nữa, vui sướиɠ tới choáng váng nhận lấy tấm thẻ từ tay Hoắc Thiệu Hằng, cầm đi thanh toán.
Sau khi mua đồ xong đã là ba giờ chiều, hai người định lên xe thì Hoắc Thiệu Hằng lại nhận được điện thoại của Trụ sở.
Anh tập trung lắng nghe một lát, gật đầu nói, “Tôi sẽ về rất nhanh thôi, các cậu cứ tiếp tục đi.”
Cố Niệm Chi biết Hoắc Thiệu Hằng lại có việc, bèn quan tâm hỏi, “Anh có việc à, nếu không thì em tự bắt xe về cũng được, anh đi trước đi.”
Hoắc Thiệu Hằng kéo cô lên xe, “Vẫn có thời gian đưa em về, đi nào.”
Ở trêи xe, cả hai người đều không nói gì, người lính công vụ lái xe phía trước càng không dám thở mạnh.