Chương 776:
Bạch Duyệt Nhiên bật cười, “Tôi làm gì có người yêu, đón lễ tình nhân làm cái gì?”
“Không phải chứ? Trưởng phòng Bạch mà lại chưa có người yêu á?” Trong giọng Triệu Lương Trạch có sự hưng phấn khó che giấu được, “Khó tin quá đi mất.”
“Đây là sự thật đấy. Thật ra là do người ta không ưng tôi đó thôi.” Bạch Duyệt Nhiên nghiêm túc nói, con ngươi lại hơi chuyển, dáng vẻ hơi tinh quái.
Trái tim Triệu Lương Trạch đập thình thịch nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh. Anh ta cười nói: “Trưởng phòng Bạch lại khiêm tốn rồi, khiêm tốn quá mức cũng chính là kiêu ngạo đấy nhé. Có lẽ do Trưởng phòng Bạch kén chọn quá nên không vừa ý những kẻ phàm phu tục tử đó chăng?”
“Tiểu Trạch, anh hài hước thật đấy, tôi thật sự không hề kén chọn. Sự thật là tôi quá bận thôi, trước đây tôi cũng có một người bạn trai, một năm chẳng gặp được mấy lần nên cuối cùng người ta chịu không nổi đành chia tay.” Bạch Duyệt Nhiên cảm thán nói, “Bây giờ thì tôi cũng không còn quan tâm nữa rồi.”
Triệu Lương Trạch nhìn cô một cái, “Trưởng phòng Bạch tốt như vậy, nhất định có thể tìm được đối tượng phù hợp.”
“Cảm ơn lời chúc may mắn của anh.” Bạch Duyệt Nhiên cười gật gật đầu, “Tôi về đây, ngủ ngon nhé.”
Triệu Lương Trạch nhìn theo bóng lưng của cô, dự định sẽ mời cô đi ăn vào dịp lễ tình nhân này.
Vài ngày sau, phần mềm của Triệu Lương Trạch đã chạy gần xong, danh sách mục tiêu từ vài trăm đã được thu gọn xuống còn vài chục người, có thể chính thức báo cáo lên Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng rồi.
Hoắc Thiệu Hằng lập tức cầm danh sách này đến Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng, xin Ủy ban và Quốc hội cho phép Cục tác chiến đặc biệt hành động trong nước.
Thượng tướng Quý nhìn bản danh sách anh cầm đến liền cười hài lòng: “Thiệu Hằng, quả nhiên cậu không làm tôi thất vọng. Sáu năm rồi, việc này cuối cùng cũng có thể giải quyết.”
“Chúng tôi vẫn chưa từng bỏ cuộc.” Hoắc Thiệu Hằng cũng thở nhẹ một hơi, vụ này đã treo ở đó lâu lắm rồi, bây giờ chỉ còn chờ nhận ủy quyền đưa những người này tới Đế Đô là được.
Anh đang định mở miệng xin nghỉ thì nghe thấy Thượng tướng Quý nói: “Đúng rồi, vừa khéo cô bé nhà họ Từ hôm nay đến nhà tôi ăn cơm thì lại gặp cậu, lát nữa ăn cơm xong cậu đưa cô bé về đi.”
“Chú có khách à?” Hoắc Thiệu Hằng im lặng đứng dậy, “Vậy cháu về trước đây ạ.”
“Về làm cái gì?” Thượng tướng Quý không cho phép anh từ chối, “Đã tới rồi thì cùng nhau ăn bữa cơm chứ! Có lần nào cậu đến nhà tôi mà lại không ăn cơm đâu?”
Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười, cúi người cầm cặp tài liệu trêи ghế sofa lên, “Lúc trước nhà chú không có khách thì cháu ăn chực bữa cơm cũng không sao. Bây giờ nhà chú có khách mà cháu vẫn mặt dày mày dạn ăn chực thì không hay cho lắm.”
“Có cái gì mà không hay? Cũng không thể coi là khách được, lần trước cậu cũng từng gặp rồi mà.” Thượng tướng Quý trừng mắt nhìn anh, “Chính là Từ Phiêu Hồng, con gái Phó Tham mưu trưởng Từ của Đoàn 3 trực thuộc Cục tác chiến đấy, cậu quên rồi à?”
Hoắc Thiệu Hằng trầm tư suy nghĩ một lát rồi lắc đầu, “Quả thật không nhớ nổi ạ. Cháu từng gặp cô ấy rồi à?”
“Cậu đừng có giả ngu với tôi!” Thượng tướng Quý thấy Hoắc Thiệu Hằng như vậy thì hơi thất vọng, “Cách đây không lâu xe của cậu từng bị con bé bắt dừng lại đấy, cậu thật sự không nhớ à?”
“À, thì ra là nữ cảnh sát thực tập mà không nắm rõ luật giao thông đó à?” Hoắc Thiệu Hằng nắm tay đặt trước miệng ho nhẹ một tiếng, “Cháu nhớ cô gái ấy rồi, nhưng lại không nhớ được tên cô ta là gì.”
Thượng tướng Quý hậm hực nói: “Sao cậu lại quên cả tên con bé vậy? Nó nhạt nhòa như vậy sao?”
“Tại sao cháu lại phải nhớ tên của cô ta chứ ạ?” Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh nói, “Những việc cháu phải làm hằng ngày không được một trăm thì cũng có đến vài chục việc chứ có rảnh đâu. Hay là Thượng tướng Quý thử nói xem cô cảnh sát Từ này đã làm được việc gì đáng khâm phục để cháu phải nhớ tên cô ta đi.”
Thượng tướng Quý há mồm cứng lưỡi nhìn Hoắc Thiệu Hằng, không biết nên nói gì, đành vừa đi về phía nhà ăn vừa tự mình lẩm bẩm: “… Nhớ có cái tên thôi mà, chẳng lẽ còn phải làm ra chuyện lớn kinh thiên động địa nào mới được à?”
Hoắc Thiệu Hằng vẫn bước theo phía sau Thượng tướng Quý như thường, cùng vào nhà ăn với ông.
Thật ra Thượng tướng Quý đã muốn giữ anh lại ăn cơm thì cho dù không có lý do anh cũng phải ở lại. Hoắc Thiệu Hằng không phải người cứng nhắc, chỉ cần bày tỏ một chút thái độ của mình là được rồi, Thượng tướng Quý sẽ tự hiểu rõ ràng.
Trong phòng ăn, Từ Phiêu Hồng đã ngồi sẵn bên cạnh bàn ăn nói chuyện cùng với vợ của Thượng tướng Quý rồi.
“Thiệu Hằng đến đấy à, mau ngồi đi!” Vợ của Thượng tướng Quý vô cùng nhiệt tình chào hỏi rồi sắp xếp để Hoắc Thiệu Hằng ngồi xuống bên cạnh Từ Phiêu Hồng.