Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 777



Chương 780:

 

“Từ trước đến giờ bài tập của em đều không thành vấn đề mà.” Tay Cố Niệm Chi di chuyển từ cổ anh xuống đến cổ áo, sờ sờ nghịch nghịch chiếc cúc áo được cài lên sát cổ, “Mấy hôm nay anh chẳng gọi cho em gì cả, em còn đang nghĩ xem cuối tuần phải làm thế nào đây…”

 

Cuối tuần này là cuối tuần đầu tiên của Cố Niệm Chi sau khi nhập học.

 

Ở trường không có việc gì nên Cố Niệm Chi đang suy nghĩ không biết nên đi đâu.

 

Hoắc Thiệu Hằng không gọi cho cô nên cô không biết mình nên về nhà của Hoắc Thiệu Hằng hay là đến chung cư mà anh nói đã chuẩn bị cho cô.

 

“Em muốn đi đâu?” Hoắc Thiệu Hằng giữ lấy tay cô, không cho cô nghịch ngợm nữa, “Muốn về nhà với anh hay đến chung cư?”

 

“À… nếu em đến chung cư thì anh có đi không?” Đây mới là vấn đề mà Cố Niệm Chi quan tâm nhất.

 

Hoắc Thiệu Hằng ngẫm nghĩ một lát, “Chủ nhật này em cứ về nhà anh đi. Chung cư vẫn còn mấy chỗ chưa lắp đặt xong, chờ thêm mấy ngày nữa rồi hãy qua đó.”

 

Cố Niệm Chi gật đầu ngoan ngoãn, “Vâng, vậy mai em sẽ về nhà anh.”

 

“Anh sẽ bảo Đại Hùng đến đón em.” Hoắc Thiệu Hằng lại hôn lên mặt cô, “Được rồi, em quay về đi.”

 

“Mới thế đã đi rồi à?” Cố Niệm Chi hơi quyến luyến không nỡ xa rời, giận dỗi nói: “Anh ở lại thêm một lát nữa đi…”

 

Hoắc Thiệu Hằng đành hôn cô thêm mấy cái rồi buông tay để cô quay về.

 

Cố Niệm Chi xuống xe chỉnh lại chiếc áo khoác bị Hoắc Thiệu Hằng kéo lệch, vẫy vẫy tay với anh rồi chạy về ký túc xá.

 

“Anh Phạm, anh có thể quay về được rồi.” Cố Niệm Chi làm mặt quỷ với Phạm Kiến rồi bước vào trong ký túc xá.

 

Miêu Vân Tiêu từ phía sau cô rảo bước lên trước, lúc vượt qua cô còn khe khẽ cười khẩy. Cô ta vào trong thang máy liền bấm nút đóng cửa thang máy lại luôn, không chờ cô.

 

Cố Niệm Chi cạn lời nhìn cánh cửa thang máy đang từ từ đóng lại, còn có cả sự khinh thường và hả hê trêи mặt Miêu Vân Tiêu nữa.

 

“Đúng là ấu trĩ…” Cố Niệm Chi lẩm bẩm, đang định chọn thang máy khác để đi thì chợt nhớ ra phải mua bánh kẹp cho Mã Kỳ Kỳ bèn xoay người ra khỏi ký túc, đến cửa hàng đồ ăn vặt ở góc trường để mua bánh kẹp.

 

“Tiểu sư muội? Em cũng ăn bánh kẹp à?” Anh Đoàn đang cầm hai phần bánh kẹp hoa quả bước ra khỏi cửa hàng, nhìn thấy cô liền cười hề hề.

 

Cố Niệm Chi lập tức chào hỏi, “Chào anh Đoàn, anh cũng đến mua bánh kẹp à?”

 

“Ừ mua cho anh Hoàng đấy. Anh thua cược với cậu ấy… Ha ha…” Anh Đoàn cười vô cùng vui vẻ.

 

Dưới ánh đèn dìu dịu, gương mặt xinh đẹp của Cố Niệm Chi gần như sáng lên như ngọc. Anh ta nhìn đến mức mê muội đầu óc, không nhịn được vội hỏi: “Niệm Chi, cuối tuần sau là lễ tình nhân đấy, em có kế hoạch gì không?”

 

Chỉ chớp mắt một cái mà từ “tiểu sư muội” đã biến thành “Niệm Chi” rồi…

 

Câu từ thay đổi nhanh thật.

 

Cố Niệm Chi cười cười, cảm thấy anh Đoàn hỏi như vậy đúng là không ổn thật.

 

Lễ tình nhân là chuyện cá nhân, sao có thể nói với người không thân thuộc được chứ?

 

“Lễ tình nhân à? Em vẫn chưa nghĩ tới…” Cố Niệm Chi cười, nghiêng nghiêng đầu nhìn vào trong cửa hàng nhỏ rồi nói nhanh: “Ấy chết, đông người thế! Em phải đi mua bánh kẹp đây! Nói chuyện với anh Đoàn sau nhé!”

 

Đoàn Thuần trơ mắt nhìn Cố Niệm Chi như một cơn gió lướt qua bên người anh ta rồi chui vào trong cửa hàng.

 

Bên trong thật sự rất đông người, anh ta không thể kéo cô lại hỏi thăm kế hoạch lễ tình nhân được, đành thở dài lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Quả nhiên tiểu sư muội không phải là của đại sư huynh, mà cũng chẳng phải của nhị sư huynh luôn.” Thế là anh ta ngậm ngùi trở về ký túc xá.

 

Cố Niệm Chi phải xếp hàng một lúc lâu mới đến lượt mình.

 

Cô cười nói với ông chủ: “Cho cháu hai phần bánh kẹp, mỗi cái thêm hai quả trứng, vỏ mỏng giòn và thêm tương ớt ạ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.