Chương 782:
“Anh đang ở bên dưới ký túc của em rồi, em đang ở đâu?” Giọng Phạm Kiến vang lên từ trong điện thoại, có vẻ hơi vội vàng.
Cố Niệm Chi vội trả lời: “Em vừa ra khỏi thư viện, đang quay về ký túc đây ạ.”
“Anh đang ở dưới cổng ký túc của em rồi.” Phạm Kiến thở phào một hơi, “Bà trẻ ơi, em tới đây ngay đi.”
Cố Niệm Chi cười hì hì, “Em tới ngay đây, anh chờ em chút.”
Cô ra khỏi thư viện, tìm thấy xe đạp của mình liền đạp như bay về ký túc xá.
“Niệm Chi, bên này, lên xe đi.” Phạm Kiến đang đứng nghiêm trước cửa xe, cơ thể rắn chắc, gương mặt sáng sủa, từ trêи xuống dưới chỉ thấy mấy chữ “đàng hoàng chính trực”.
“Em không kịp về phòng nữa ạ?” Cố Niệm Chi dựng xe vào chỗ để xe đạp dưới chân tòa nhà rồi khoác ba lô đi tới, “Em còn chưa lấy đồ xuống ấy.”
“Đồ gì của em bên đó cũng có cả rồi, còn lấy cái gì nữa?” Phạm Kiến nhanh chóng mở cửa xe đẩy cô vào bên trong, “Nhanh chóng quay về đi, mấy hôm nay Hoắc thiếu bận đến mức chân không chạm đất rồi, đến thời gian ăn cơm cũng không có nữa. Bọn anh chỉ mong em có thể nhanh chóng quay về khuyên Hoắc thiếu ăn bữa một cơm tử tế thôi đấy.”
“Hả? Sao lại không ăn cơm?” Cố Niệm Chi cũng lo cuống lên, “Vâng vâng, em đi ngay đây.”
Cô rút điện thoại ra nhắn cho Mã Kỳ Kỳ một tin: “Kỳ Kỳ, tớ về nhà đây, không về ký túc nữa đâu. Chúc cậu cuối tuần vui vẻ!”
Cố Niệm Chi ngồi vào trong xe, vừa thắt dây an toàn xong, ngẩng đầu nhìn qua ô kính xe màu xanh liền thấy Miêu Vân Tiêu đang đứng ở một chỗ không xa nhìn về phía mình, không biết là đang nhìn cô hay là nhìn xe nữa.
Cố Niệm Chi không thèm quan tâm mà chỉ nói với Phạm Kiến ngồi ở phía trước: “Em xong rồi, đi thôi ạ.”
Phạm Kiến khởi động xe, nhanh chóng ra khỏi cổng Nam của Đại học B, chạy thẳng về trụ sở chính của Cục tác chiến đặc biệt tại Đế Đô.
“Dạo này Hoắc thiếu bận lắm ạ? Sao mà đến cả ăn một bữa cơm cũng không kịp thế anh?” Cố Niệm Chi rất tò mò, “Với vị trí hiện tại thì anh ấy có cần thiết phải như vậy không?”
Hoắc Thiệu Hằng đã mang quân hàm Thiếu tướng rồi, có nghĩa là trách nhiệm của anh ấy thiên về quản lý nhiều hơn chứ không phải đích thân làm việc nữa. Chỉ khi nào tập hợp được một nhóm người có năng lực về dưới trướng thì anh mới có thể phát huy được năng lực của mình. Không thể chuyện gì cũng phải tự tay mình làm được.
“… Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm, bọn anh chỉ là cấp dưới thôi nên cũng khó khuyên bảo. Niệm Chi, nếu em có lòng thì giúp đỡ khuyên Hoắc thiếu một chút đi.” Phạm Kiến cười nói, nhìn cô qua gương chiếu hậu, “Em nói có khi Hoắc thiếu còn chịu nghe.”
Cố Niệm Chi nghe xong liền cảm thấy ngọt ngào trong lòng nhưng cũng cảm thấy hơi ngại ngùng, cô nghiêng người đặt tay lên lưng ghế phía trước, “Phải là em nghe lời Hoắc thiếu mới đúng, chứ làm sao mà Hoắc thiếu lại nghe lời em được?”
“Em nói có lý thì đương nhiên Hoắc thiếu sẽ chịu nghe.” Phạm Kiến lại nhìn nhìn cô, “Niệm Chi, em với Hoắc thiếu…”
Mặt Cố Niệm Chi lập tức đỏ lên, cô rụt tay lại, ngồi dựa vào ghế của mình nói một cách yếu ớt: “Em với Hoắc thiếu không có gì, anh Phạm đừng nói linh tinh.”
“Không có gì thì tốt.” Phạm Kiến thở ra một hơi, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, “Hoắc thiếu đối xử tốt với em, bọn anh đều nhìn ra được. Từ lúc em còn nhỏ đã tốt rồi chứ không phải bây giờ mới thế, đúng không?”
“Đúng vậy. Cái này mà còn cần phải nói nữa à?” Cố Niệm Chi gật đầu liên tục, “Lúc em còn bé chỉ bám mỗi Hoắc thiếu, em đều nhớ cả.”
Hai người cười cười nói nói, nhanh chóng về tới trụ sở Cục tác chiến đặc biệt của Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng vừa bị Chủ tịch Long gọi đi, xe của anh với xe của Cố Niệm Chi gần như đi sượt qua nhau.
Cố Niệm Chi ngồi trong xe nên không biết, còn Phạm Kiến lại thông qua hệ thống điều khiển trung tâm mà biết được hướng đi của Hoắc Thiệu Hằng.
Anh ta im lặng liếc nhìn Cố Niệm Chi qua kính chiếu hậu, nói nhỏ: “Niệm Chi, lát nữa về tới nhà em tự ăn cơm rồi nghỉ ngơi đi, tình hình có thay đổi rồi.”
“Hả?” Cố Niệm Chi sửng sốt, “Sao vậy ạ? Hoắc thiếu đột nhiên có việc à?”
“Ừ, anh vừa nhận được thông tin, Chủ tịch Long gọi Hoắc thiếu qua bên đó rồi. Hoắc thiếu cũng vừa đi khỏi đấy.” Phạm Kiến không nói ra việc xe của Hoắc Thiệu Hằng vừa đi ngang qua xe của bọn họ.
Cố Niệm Chi nghe xong sẽ chỉ càng buồn thêm mà thôi.
Quả nhiên tâm trạng của Cố Niệm Chi liền trầm hẳn xuống.