Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 781



Chương 784:

 

Âm Thế Hùng cầm điện thoại chơi một lúc rồi quay đầu hỏi Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, Chủ tịch Long có nói là tìm anh có chuyện gì không? Có cần sắp xếp trước không?”

 

Hoắc Thiệu Hằng chống khuỷu tay, xoay đầu ngắm cảnh đêm đang chạy vụt qua ngoài cửa sổ, bình thản nói: “Còn có thể là chuyện gì nữa? Chúng ta là Bộ Quốc phòng, bọn họ là Quốc hội, mỗi nơi đều có quy tắc riêng.”

 

“Vậy cũng đúng.” Âm Thế Hùng gật đầu, “Nhưng mà từ trước tới giờ quan hệ của chúng ta với Quốc hội rất tốt, ngân sách quân sự mỗi năm đều do Quốc hội phê chuẩn…”

 

Hoắc Thiệu Hằng đưa mắt nhìn Âm Thế Hùng, “Chúng ta xin theo quy định, họ cũng phê duyệt theo luật, không tồn tại vấn đề ai xin ai cả.”

 

Đương nhiên anh cũng sẽ không chủ động khiến mối quan hệ với Quốc hội trở nên căng thẳng là được.

 

Trêи thực tế, mỗi một vấn đề trêи thế giới này đều có một cách giải quyết, phải xem bạn có thể tìm thấy hay không.

 

Nửa tiếng sau, cuối cùng xe riêng của Hoắc Thiệu Hằng cũng dừng trước cửa nhà Chủ tịch Long.

 

Vì là tối cuối tuần nên mọi người đều khá nhàn rỗi.

 

Nhà Chủ tịch Long rất náo nhiệt, người qua kẻ lại tấp nập, xe đậu đầy bãi đỗ xe ở phía trước. Khắp nơi đều là tiếng ca hát, tiếng cười đùa, giống như đang tổ chức tiệc tùng vậy. Từ trêи xe bước xuống lập tức ngửi được mùi thơm của thịt nướng phảng phất trong không khí.

 

Đối với Hoắc Thiệu Hằng đã bữa đói bữa no mấy ngày nay thì sự cám dỗ từ thức ăn này là tàn nhẫn nhất.

 

Anh đặt nắm tay lên môi khẽ ho hai tiếng, nói với Âm Thế Hùng: “Đi hỏi xem chuyện gì.”

 

Anh cứ nghĩ là việc công, nhưng nhìn như thế này, hình như là việc tư…

 

Hoắc Thiệu Hằng có vẻ không vui tựa vào cửa xe, cong một chân lên, châm một điếu thuốc lên hút.

 

Chưa hút được hai hơi đã có người đi đến trước mặt anh, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Anh ơi, chỗ này là khu vực không khói thuốc, không được hút thuốc, xin anh hãy dập thuốc đi ạ.”

 

Giọng nói này giống giọng của Cố Niệm Chi đến lạ, gần như có thể dự đoán trước được giọng nói sau khi trưởng thành của Cố Niệm Chi sẽ thế nào ấy.

 

Hoắc Thiệu Hằng ngước mắt nhìn qua.

 

Ánh đèn từ cửa lớn chiếu đến, người đó đứng sấp bóng, gương mặt hơi tối, nhưng không phải hoàn toàn không nhìn thấy.

 

Ánh đèn kia như vô cùng dịu dàng, chiếu lên làn da trắng nõn như ngọc của cô gái trước mặt, ngũ quan lại có vài phần giống Cố Niệm Chi.

 

Có lẽ đây chính là dáng vẻ của Cố Niệm Chi khi đã hoàn toàn trưởng thành chăng?

 

Hoắc Thiệu Hằng nhất thời nhìn lâu thêm một chút.

 

Phía sau nhanh chóng vang lên giọng nói của Chủ tịch Long: “Thiệu Hằng à? Thiệu Hằng? Cậu tới rồi à? Sao không vào trong đi?”

 

Chủ tịch Long đi đến đứng bên cạnh cô gái đó, mặt đối mặt nói chuyện với Hoắc Thiệu Hằng, mỉm cười nhìn họ: “Sao thế? Hai đứa đã nói chuyện rồi sao? Tôi còn định giới thiệu hai đứa với nhau nữa đấy!”

 

Hoắc Thiệu Hằng khẽ khom người, “Chủ tịch Long.”

 

Chủ tịch Long khẽ vỗ vai anh, giới thiệu cô gái đó với anh: “Đây là Tạ Thanh Ảnh, cháu gái họ ngoại của tôi. Đúng rồi, ba của nó cũng họ Tạ, nói ra thì cũng cùng một dòng họ với bà ngoại cậu, chính là nhà họ Tạ ấy đấy.”

 

Sau đó lại giới thiệu Hoắc Thiệu Hằng với Tạ Thanh Ảnh: “Đây là Hoắc Thiệu Hằng, vị tướng quân trẻ tuổi nhất mà chúng ta vừa nói đến chính là cậu ấy đấy.”

 

Lúc này Tạ Thanh Ảnh mới nhìn rõ ngoại hình của Hoắc Thiệu Hằng.

 

Hoắc Thiệu Hằng đứng đón ánh sáng, lúc nãy khi anh cúi đầu hút thuốc, cô chỉ cảm thấy thân hình anh cao lớn, dáng vẻ hút thuốc vô cùng đẹp trai. Nhưng cho dù có đẹp trai hơn nữa cũng không thể hút thuốc ở khu vực không khói thuốc, đây là vấn đề nguyên tắc.

 

Nhưng bây giờ anh vừa ngẩng đầu, Tạ Thanh Ảnh nhìn rõ gương mặt của anh rồi thì chỉ âm thầm nghĩ trong lòng, với gương mặt tuấn tú đến thế này, cho dù làm gì cũng sẽ được tha thứ chứ nhỉ?

 

Huống chi chỉ là hút thuốc thôi mà…

 

Trong lòng Tạ Thanh Ảnh vừa âm thầm cười bản thân mê trai, vừa thoải mái tự nhiên đưa tay ra với Hoắc Thiệu Hằng: “Anh chính là Thiếu tướng Hoắc à? Rất hân hạnh được gặp anh.”

 

Một tay của Hoắc Thiệu Hằng đang kẹp điếu thuốc, tay còn lại đưa ra: “Rất vui được gặp cô.”

 

Bàn tay anh rộng lớn ấm áp, lòng bàn tay hơi nóng, Tạ Thanh Ảnh vừa nắm đã cảm nhận được.

 

Cô im lặng mấy giây mới nói: “Gần đây Thiếu tướng Hoắc bị nóng trong người sao? Anh nên ăn những món canh mát một chút để cân bằng lại.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.