Chương 794:
Ông chưa từng đến quán cafe phong cách châu Âu đó, nhưng ở gần nhà Chủ tịch Long hẳn sẽ là nơi được bảo vệ nghiêm ngặt, vô cùng an toàn, ông rất yên tâm.
Tạ Đức Chiêu cúp điện thoại, đi vào phòng tắm tắm rửa, ông tắm xong thì đi ra định ăn tối sớm một chút.
Lúc Tạ Thanh Ảnh về nhà, nhìn thấy bữa tối đã bày trêи bàn rồi, cô vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Ba ơi, sao hôm nay ăn tối sớm vậy ạ?”
“Buổi tối ba có việc phải ra ngoài.” Tạ Đức Chiêu khẽ gật đầu với cô, nói: “Thiếu tướng Hoắc của Cục tác chiến đặc biệt hẹn ba nói chuyện ở quán cafe. Ba không muốn đến muộn nên ăn tối sớm, rồi đến quán cafe sớm một chút đợi cậu ta.”
Tạ Thanh Ảnh sững người: “Thiếu tướng Hoắc? Tên là Hoắc Thiệu Hằng phải không ạ?”
“Đúng rồi, con cũng quen biết cậu ta sao?” Tạ Đức Chiêu càng thêm yên tâm, “Hóa ra là người quen, thế thì ba không cần phải sợ nữa, ha ha ha ha…”
Tạ Thanh Ảnh cắn đũa suy nghĩ một lúc, không nghĩ ra được tại sao Hoắc Thiệu Hằng phải hẹn ba mình ra nói chuyện. Nhớ đến hôm ấy Hoắc Thiệu Hằng bỗng gọi cô lại, hỏi họ tên của mẹ ruột cô, cô cứ cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
“Ba, ba đưa con đi cùng có được không? Con không lộ mặt, chỉ ngồi chờ ở bên cạnh thôi.” Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Tạ Thanh Ảnh bỗng đưa ra yêu cầu này.
Tạ Đức Chiêu bật cười đồng ý, nhưng ông dặn dò Tạ Thanh Ảnh: “Cậu của con đã nói rồi, Cục tác chiến đặc biệt không phải là cơ quan bình thường, chúng ta vừa từ nước ngoài trở về, nhất định phải cẩn thận, đừng chuốc lấy phiền phức, làm cậu con khó xử.”
Thật ra quan hệ hôn nhân của ông với em họ Chủ tịch Long vẫn không đủ để khiến quan hệ của hai bên gia đình trở nên cực kì thân thiết. Hai người đều là vợ chồng giữa chừng, lại không có con chung. Mối quan hệ vợ chồng như thế này không hề vững chắc.
Cũng may Tạ Đức Chiêu không cần dựa dẫm Chủ tịch Long để kiếm chác lợi ích gì, nên tạm thời hai bên gia đình vẫn rất vui vẻ với nhau, tình cảm dần dần cũng tích lũy được.
Tạ Thanh Ảnh lập tức đồng ý, cô vội vàng ăn cơm rồi về phòng sửa soạn trang điểm.
Bởi vì không muốn để Hoắc Thiệu Hằng biết cô cũng ở bên cạnh nên cô đến quán cafe trước.
Nhưng có một chuyện cô không biết đó là, với tính chất công việc của Hoắc Thiệu Hằng, có thể hẹn gặp ba cô ở quán cafe này, chắc chắn từ trong ra ngoài quán cafe đã bị anh khống chế rồi.
Muốn đến đó trước để ôm cây đợi thỏ là chuyện không thể nào.
Hoắc Thiệu Hằng ngồi xe riêng, vẫn đang trêи đường đến, người giám sát quán cafe đã gửi tin tức cho Triệu Lương Trạch, nói Tạ Thanh Ảnh – con gái của Tạ Đức Chiêu – đã đến quán cafe trước, ngồi ở bên trong cách một bức bình phong, uống cafe và ăn bánh ngọt.
Triệu Lương Trạch gửi tin tức cho Hoắc Thiệu Hằng, rồi gọi điện thoại cho anh: “Hoắc thiếu, cô Tạ cũng đến, có cần mời cô ấy ra ngoài không?”
Hoắc Thiệu Hằng suy nghĩ một lúc rồi bình tĩnh nói: “Không cần, trông chừng cô ấy là được. Hôm nay chúng ta cũng không có chuyện bí mật gì cần hỏi, chỉ là nghe ngóng tình hình, việc này có lẽ chỉ mất năm phút là xong.”
Triệu Lương Trạch nhận lệnh rồi gửi cho người giám sát ở quán cafe, bảo họ trông chừng Tạ Thanh Ảnh cho cẩn thận, đừng gây phiền phức cho Hoắc thiếu.
…
Đúng giờ Tạ Đức Chiêu bước vào quán cafe phong cách châu Âu gần nhà Chủ tịch Long.
“Xin hỏi ông có hẹn trước không ạ?” Một nữ phục vụ ăn mặc thanh lịch đi đến khom lưng hỏi.
Tạ Đức Chiêu ngước mắt nhìn một lúc, quán cafe này trang trí bày biện theo phong cách châu Âu, đối với một người từ châu Âu trở về như ông, quán cafe này thật sự rất đúng tiêu chuẩn.
Người đến nơi này đa số là người nước ngoài, người da trắng, người da đen, đương nhiên cũng có người gốc Hoa từ nước ngoài trở về.
Nói không chừng ông chủ của nơi này cũng từ châu Âu về…
Tạ Đức Chiêu mỉm cười nhìn nữ phục vụ, giọng nói trầm thấp: “Cảm ơn, tôi đến đây đợi người…”
“Đợi anh Hoắc phải không ạ?” Nữ phục vụ đó khẽ khom lưng, “Anh Hoắc đã đặt chỗ rồi, mời ông đi theo tôi.”
Tạ Đức Chiêu khá bất ngờ, ông ta cứ nghĩ rằng ngồi nói chuyện ở sảnh lớn quán cafe, không ngờ Hoắc Thiệu Hằng lại đặt một phòng riêng.
Tạ Thanh Ảnh nhìn thấy ba mình đi theo nữ phục vụ vào phòng riêng thì không khỏi cảm thấy buồn bực.