Chương 795:
Vậy cô đến đây làm gì chứ?
Cô còn nghĩ rằng có thể nghe lén cơ…
Tạ Thanh Ảnh buồn bã gọi một đĩa cơm chiên hải sản Tây Ban Nha, một mình ngồi ăn sau bức bình phong.
Quán cafe phong cách châu Âu này cũng phục vụ một vài món ăn đơn giản vào buổi tối, ví dụ như món cơm chiên hải sản Tây Ban Nha này rất chính tông, mùi vị gần như giống hệt với món cơm chiên cô đã ăn lúc đi du lịch Tây Ban Nha năm đó.
Lúc cô đã ăn uống no nê thì Hoắc Thiệu Hằng vừa bước vào quán cafe.
Anh mặc một bộ quân phục của sĩ quan cấp tướng màu xanh dương sẫm, hai vai rộng lớn thẳng tắp, thân hình cao lớn lạ thường.
Lúc anh đi lướt qua mấy người da trắng vốn cao to kia nhìn mà không hề thua kém chút nào. Hơn nữa, khí thế trầm ổn ẩn giấu thực lực ấy càng làm tăng thêm cảm giác thần bí. Anh giống như một quyển sách lôi cuốn người khác, khiến người ta không kìm được muốn đến gần, đọc và nghiên cứu tường tận con người anh.
Từ phía sau bức bình phong, Tạ Thanh Ảnh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng đi qua trước mặt mình, ánh mắt cô chăm chú đến mức phút chốc dường như quên mất cả việc hít thở.
Sau khi Hoắc Thiệu Hằng đi rồi, Tạ Thanh Ảnh mới phát hiện mình hơi khó thở. Cô dùng tay ôm lấy cổ, hít sâu một hơi, nhìn đĩa cơm chiên hải sản trước mặt, tự dưng lại cảm thấy nó mất ngon đi nhiều…
…
Hoắc Thiệu Hằng đẩy cửa phòng bao VIP của quán cafe, nhìn thấy một người đàn ông trông rất lịch sự nho nhã đang ngồi cạnh bàn.
So với tuổi tác của ông ta thì dáng vẻ này đúng là được giữ gìn chăm sóc rất tốt.
Từ mặt mũi ông ta có thể nhìn ra đặc điểm của những người đàn ông nhà họ Tạ. Ví dụ như sống mũi cao, thẳng tắp như được điêu khắc, hốc mắt hơi lõm, đôi mày mũi kiếm. Trong sự nho nhã xen lẫn chút sắc bén, nhưng đường nét không tuấn tú bằng dòng chính của nhà họ Tạ.
Hoắc Thiệu Hằng thong thả bước đến, đứng trước mặt Tạ Đức Chiêu, khẽ gật đầu hỏi: “Ông có phải là ông Tạ Đức Chiêu không?”
“Đúng, chính là tôi, cậu là Thiếu tướng Hoắc?” Nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng, Tạ Đức Chiêu bỗng cảm thấy căng thẳng.
Thái độ của Hoắc Thiệu Hằng rất ôn hòa, ánh mắt trầm tĩnh, không hề có cảm giác ngang ngược, nhưng Tạ Đức Chiêu lại cảm thấy khó thở.
“Ừm, mời ông ngồi.” Hoắc Thiệu Hằng ra hiệu cho Tạ Đức Chiêu ngồi xuống, còn anh thì ngồi xuống chỗ đối diện ông ta.
Nữ phục vụ phòng riêng đi vào hỏi họ muốn dùng gì.
Hoắc Thiệu Hằng gọi một cốc cafe đen Jamaica, không thêm đường, không thêm sữa, lại gọi thêm một chiếc bánh ngọt Black Forest.
Tạ Đức Chiêu gọi một cốc Capuchino, thêm đường thêm sữa, rồi gọi thêm một cái bánh Tiramisu.
Nữ phục vụ nhanh chóng mang cafe và bánh kem lên, Hoắc Thiệu Hằng và Tạ Đức Chiêu mới mượn cafe và bánh kem làm chủ đề bắt đầu trò chuyện.
“Không ngờ ở đây cũng có thể uống được Capuchino chính tông, cậu xem lớp kem sữa này đánh đều chưa này?” Đầu tiên Tạ Đức Chiêu khen ngợi cafe hết lời, sau đó lại khen Tiramisu được làm rất ngon.
Hoắc Thiệu Hằng chỉ uống cafe, không hề đụng đến chiếc bánh Black Forest kia, nhưng cũng gật đầu theo, “Mùi vị cafe rất ngon.”
Hai người nói chuyện phiếm một lúc, quanh đi quẩn lại vẫn chưa đi vào chủ đề chính, cứ như đang đấu trí đọ kiên nhẫn với nhau vậy.
Cuối cùng Tạ Đức Chiêu không nhịn được nữa, đẩy cốc cafe bên tay ra, cau mày hỏi Hoắc Thiệu Hằng: “Thiếu tướng Hoắc, anh mời tôi đến đây nói chuyện, không phải là để nói về cafe đấy chứ?”
Hoắc Thiệu Hằng khẽ mỉm cười, không phản đối cũng chẳng tán thành: “Nếu đã là hẹn gặp nói chuyện thì chuyện gì cũng có thể nói, bao gồm cả cafe.”
“Được thôi, tôi nói xong rồi, cafe, bánh kem. Đúng rồi, mặc dù Tiramisu này rất ngon, nhưng không ngon bằng con gái tôi làm. Tiramisu con gái tôi làm là tuyệt nhất, sau này có cơ hội, tôi mời Thiếu tướng Hoắc ăn Tiramisu của con bé làm nhé!” Tạ Đức Chiêu vừa nhắc đến con gái thì mặt mày hớn hở. Cuối cùng cũng nói đến con gái ông ta rồi.
Hoắc Thiệu Hằng thong thả nói: “Con gái ông? Là cô Tạ Thanh Ảnh phải không? Cô ấy có vẻ có quan hệ rất tốt với vợ của Chủ tịch Long, thật hiếm có.”