Chương 805:
Lúc này Miêu Vân Tiêu cũng mới phát hiện người phụ nữ trong bức ảnh rất giống Cố Niệm Chi…
Cô ta kiềm chế cảm giác ghen tức trong lồng ngực, xoa xoa vai mình, nói: “Nhìn giống là đúng rồi. Người nào đó chỉ là thế thân của người khác mà thôi. Nếu không thì Thiếu tướng Hoắc quyền cao chức trọng cần gì phải tự hạ thấp thân phận của mình chứ?” Cô ta nói xong thì giơ tay về phía Cố Niệm Chi, “Trả điện thoại cho tôi!”
Cố Niệm Chi từ từ đưa tay ra, đặt điện thoại của Miêu Vân Tiêu vào tay cô ta.
Chiếc điện thoại này như nặng đến ngàn cân, nặng trình trịch như muốn đè gãy cánh tay cô.
“Bây giờ thì hiểu rồi chứ? Mất bò mới lo làm chuồng thì tất cả đã muộn rồi!” Miêu Vân Tiêu lấy lại chiếc điện thoại, mỉm cười với Cố Niệm Chi, “Thấy cô buồn như vậy, tôi cũng không nói nặng lời nữa. Chúng ta đều là người trưởng thành cả, lại học pháp luật, đương nhiên hiểu được chuyện nào là đúng, chuyện nào là sai.”
Cố Niệm Chi cố hết sức để mở to hai mắt, không để nỗi đắng cay trong lòng biến thành nước mắt rơi xuống.
“Miêu Vân Tiêu, cô có thể uốn lưỡi trước khi nói chuyện không? Đừng có nói xỏ nói xiên!” Cố Niệm Chi trầm giọng trả lời, “Cô cũng nói rồi đấy, chúng ta đều là người trưởng thành, lại học pháp luật, sao có thể nói chuyện vô căn cứ đến thế? Cô chỉ xem một bức ảnh rồi tưởng tượng ra một vở kịch máu chó như vậy sao? Cô có khả năng thiên phú này mà không đi làm biên kịch thì đáng tiếc nhỉ?”
Miêu Vân Tiêu không ngờ Cố Niệm Chi nhìn thấy người yêu mình có người khác mà vẫn còn tâm tư muốn đấu khẩu với mình!
“Cô đừng cứng miệng nữa, mũi của cô đã sắp đỏ ửng rồi, muốn khóc thì cứ khóc ra đi. Mọi người đều là bạn học cả, sẽ không cười nhạo cô đâu.” Miêu Vân Tiêu bĩu môi, xoay người đi về phòng, “Được rồi, tôi không ầm ĩ với mọi người nữa. Ngày mai tôi còn có hẹn, hôm nay phải đi ngủ sớm.”
Miêu Vân Tiêu ngáp một cái rồi đóng cửa phòng cô ta lại.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, bạn cùng phòng với Miêu Vân Tiêu gượng gạo nói: “Được rồi, được rồi, không có chuyện gì lớn cả. Mọi người mau quay về đi, ngủ một giấc cho đẹp da, ngày mai còn phải hẹn hò nữa.” Mã Kỳ Kỳ kéo Cố Niệm Chi rời khỏi phòng ký túc xá của Miêu Vân Tiêu, phát hiện bàn tay cô lạnh ngắt, nhưng lại ướt đẫm mồ hôi. Toàn là mồ hôi lạnh.
“Niệm Chi, cậu không sao chứ?” Mã Kỳ Kỳ quan tâm, “Hay là chúng ta quay về, tớ lấy một ly sữa nóng cho cậu uống.”
Trong đầu Cố Niệm Chi toàn là bức ảnh nhìn thấy lúc nãy.
Vì sao Hoắc Thiệu Hằng lại nhìn một người phụ nữ bằng ánh mắt đó?
Vì sao người phụ nữ đó trông giống cô như vậy?
Họ đứng cùng nhau… trông thật tình cảm và hòa hợp.
Trong lồng ngực của Cố Niệm Chi như có hòn đá cực lớn đè nặng lên, đè đến nỗi cô không thở nổi.
“Không… Kỳ Kỳ… Hôm nay tớ không thể ở cùng cậu được.” Cố Niệm Chi nắm chặt tay Mã Kỳ Kỳ, lẩm bẩm, “Tớ… tớ phải về nhà… Hôm nay tớ không quay về nữa.” Nói xong, cô nhanh chóng quay về phòng mình, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về trụ sở chính của Cục tác chiến đặc biệt tìm Hoắc Thiệu Hằng hỏi cho ra lẽ.
Hỏi về chuyện bức ảnh lúc nãy, còn cả chuyện trêи tổ chức muốn giới thiệu chị họ của Miêu Vân Tiêu cho Hoắc Thiệu Hằng mà Miêu Vân Tiêu vừa nói lúc nãy nữa.
Bởi vì trong lòng cô đã sớm nghi ngờ rồi.
Từ lúc cô tỏ tình với anh, mặc dù cuộc sống trôi qua rất ngọt ngào, nhưng bóng đen càng lúc càng tối đang che phủ tâm trí cô.
Vì sao Hoắc Thiệu Hằng không chịu công khai mối quan hệ của anh và cô?
Rốt cuộc giữa họ có chướng ngại gì không thể vượt qua được?
Nếu như có, vậy thì buông tay để cô đi đi…
Cố Niệm Chi vừa thu dọn đồ đạc vừa cắn răng nói với bản thân rằng không được khóc, không được làm loạn, phải từ từ nói lí lẽ.
Cô dùng mu bàn tay lau gương mặt, vội vàng lấy laptop và vật dụng tùy thân bỏ vào ba lô, mặc một chiếc áo lông vũ to dài đến đầu gối rồi đi ra ngoài.
Mã Kỳ Kỳ đuổi theo, cùng cô đi thang máy xuống lầu, nhìn cô với vẻ lo lắng, hỏi: “Niệm Chi, cậu vẫn ổn chứ?”
Cố Niệm Chi nắm chặt tay bạn, “Tớ không sao, nhưng có một số việc phải hỏi cho rõ ràng. Nếu như không có khả năng thì cũng để tớ có thể nguội lòng đi.” Nói xong, cô sải bước đi thẳng vào màn đêm mênh ʍôиɠ.