Hồng Hồng Nhi đột nhiên xoay người, vùi mặt vào lòng ngực Tạ Liên, càng kêu to hơn.
Âm thanh này không có câu chữ, chẳng có ý nghĩa gì, cũng chẳng phải tiếng khóc, khiến người ta nghe phải đều sởn tóc gáy. Nếu không biết tiếng kêu này từ đâu mà ra, có thể nhầm thành tiếng kêu của người trưởng thành đang cận kề cái chết đang gào rống hoặc là vài con thú nhỏ bị cắt đứt yết hầu đang hấp hối giãy giụa, chỉ có chết đi mới là giải thoát tốt nhất, không ai đoán được rằng âm thanh này phát ra từ một hài tử mười tuổi cô độc kia. Bởi thế y khiến mọi người sững sờ.
Một lúc lâu sau, Quốc sư nói: “Ta khuyên thật, vẫn là thả nó đi mới là tốt nhất.”
Phong Tín lúc này mới phục hồi lại tinh thần, khuyên can: “Điện hạ! Mau buông ra, người để ý…….” Bất quá, cuối cùng cậu ta vẫn không nhẫn tâm nói tiếp. Tạ Liên bảo:”Không sao cả.
Vị Chúc sư huynh kia thập phần quan tâm đến an nguy của Thái Tử điện hạ, thấy Hồng Hồng nhi đem huyết lệ cùng nước mũi cọ đầy bạch đạo bào của Tạ Liên, liền tiến đến kéo đứa bé ra, miệng nói: “Tiểu bằng hữu, không nên!”
Ai ngờ, càng kéo thì đứa bé kia lại a a kêu to, chết cũng không buông tay, cả tay chân cùng dùng, ôm chặt hơn. Vài ba đạo nhân ba chân bốn cẳng đều không lôi được y, ngược lại y như con khỉ con treo lên người Tạ Liên. Tạ Liên vừa buồn cười lại vừa thấy thương, một tay nâng Hồng Hồng nhi theo sống lưng gầy yếu của y mà vỗ về trấn an, một bên giơ tay, nói:”Thôi, không cần lo lắng, cứ để đệ ấy như vậy đi.”
Dừng lại một chút, cảm giác đứa bé trong lòng thả lỏng, dần dần an tĩnh lại, Tạ Liên mới thấp giọng hỏi người khác: “Tiên Lạc cung cháy, có người nào bị thương không?”
Mộ Tình nói: “Không, trong phòng chỉ bọn ta.”
Vì Tiên Lạc cung đã bị đốt thành một mảng cháy đen, ngói vỡ tường đổ, Tạ Liên cũng chẳng còn cách nào ở lại.
Sau khi xác nhận là có mỗi gian nhà bị đốt cháy, không có thiệt hại về người, một tốp đạo nhân lên núi bắt đầu dọn dẹp hiện trường, lật lên những vụn đá vàng và bảo thạch rực rỡ nay đã bị hóa đen, đều đau lòng không thôi, Tạ Liên lại chẳng để ý tới.
Ngoại trừ sử dụng ít đồ vật tinh xảo hàng ngày một chút, hắn cũng không để lại đồ gì quý trọng ở Tiên Lạc cung. Qúy trọng nhất là hai trăm danh kiếm trong bộ sưu tập, nhưng mà vàng thật không sợ lửa, những danh kiếm này đều thiên chuy bách luyện* trong liệt hỏa nên vẫn bình yên vô sự. Tự mình đem chúng ra khỏi đống đổ vỡ, Tạ Liên tạm thời gửi ở Tứ Tượng cung của Quốc sư.
( Danh kiếm: Những thanh kiếm nổi tiếng)
(Bamboo: *Thiên chuy bách luyện: ýchỉ luyện tập rất nhiều lần. Ở đây là được rèn nhiều lần)
Còn Hồng Hồng nhi, y ôm Tạ Liên thật chặt khóc lớn một trận, mệt quá, ngủ thiếp đi, Tạ Liên vốn muốn bế y xuống Thái Thương Sơn, tìm một nơi thu xếp an trí, nhưng Quốc sư lại muốn hắn tới Tứ Tượng cung một chuyến, vì thế, Tạ Liên liền bế theo y qua.
Đem đứa bé đặt lên giường trong phòng, Tạ Liên tiện tay đắp lên người y một góc chăn, thả mành xuống, mang theo Phong Tín cùng Mộ Tình đi ra, hỏi: “Quốc sư, mệnh cách của đứa nhỏ này thật sự đáng sợ như vậy ư?”
Quốc sư bĩu môi, đáp: “Không bằng ngài thử tính xem, từ khi nó xuất hiện, đã xảy ra những chuyện gì?”
Ba người im lặng. Đứa bé này được muôn người để ý khi ngã xuống tường thành, khiến cho tế thiên Thượng Nguyên ba vòng liền phải dừng lại. Sau đó là Thích Dung dùng xe ngựa kéo y đi cho hả giận, trên phố lớn quấy nhiễu dân chúng, khiến Phong Tín gãy tay, Tạ Liên xung đột với Quốc chủ, Hoàng hậu khóc. Hiện tại, lại làm oán linh xung quanh tòa Thái Thượng sơn bị vỡ phong ấn bay tứ tung, còn đốt cháy Tiên Lạc cung. Qủa thật là đen đủi, như ảnh tùy hình.
(Như ảnh tùy hình: Ý chỉ vận rủi luôn đeo bám)
Tạ Liên hỏi: “Có biện pháp giải quyết không?”
Quốc sư nói: ” Giải quyết? Ngài muốn nói cái gì? Cải mệnh sao?”
Tạ Liên gật đầu, Quốc sư liền đáp: “Điện hạ, ngài không theo ta học thuật này, vì thế về phương diện này ngài không biết chút nào. Nếu như ngài biết, thì đã không hỏi như vậy.”
Tạ Liên ngẩn người, ngồi nghiêm chỉnh, nói: “Nguyện nghe rõ ràng.”
Quốc sư cầm ấm trà trên bàn, rót ra một chén nước trà: “Thái Tử điện hạ, người còn nhớ, năm người sáu tuổi Bệ hạ cùng Hoàng hậu mời ta tiến cung bói cho ngài một quẻ, ta có thể hỏi người một chuyện không?”
Nhìn chén kia mịt mờ toàn nước trà, Tạ Liên suy nghĩ một chút, nói: “Ngài muốn nói là, chén nước hai người sao?”1
Năm đó, vì muốn tính mệnh cho Thái Tử Tạ Liên, Quốc sư đã hỏi hắn rất nhiều điều. Hữu hữu giải chi vấn, hữu vô giải chi vấn, Tạ Liên trả lời một câu Quốc sư liền khen một câu, rất đa dạng lời khen. Thấy được điều đó Quốc chủ cùng Hoàng hậu tươi cười rạng rỡ, cũng không thiếu những vấn đáp về giai thoại. Nhưng lại có một vấn đề, sau khi Tạ Liên trả lời xong Quốc sư lại không hề đánh giá, vốn không quen thuộc với thế giới bên ngoài, ngay cả Phong Tín cũng không hiểu rõ, Mộ Tình còn chưa nghe bao giờ, vấn đề này chính là “chén nước hai người.”
(Hữu hữu giải chi vấn, hữu vô giải chi vấn: Hỏi cả về cách giải quyết và giải pháp của vấn đề, cái này mình sự giải thích theo nghĩa QT, không rõ đúng sai:v)
Quốc sư nói: “Hai người đi tới hoang mạc, khát nước vô cùng, đến độ sắp chết nhưng chỉ còn lại một chén nước. Người uống thì sống người không uống sẽ chết. Nếu vậy theo ngài – chén nước đó ai uống? – Ngài trước tiên không cần trả lời, để ta hỏi người khác, ngài chú ý đến cách trả lời của họ.”
Phía sau hắn là hai người hầu đứng cách đó không xa,liền hỏi. Mộ Tình đắn đo chốc lát, cẩn thận đáp: “Có thể mời Quốc sư giải đáp, hai người đó theo thứ tự là ở phương nào, phẩm tính ra sao, ưu khuyết điểm thế nào? Phải biết gốc biết rễ mới có thể đoán.”
Phong Tín liền nói: “Không biết! Đừng hỏi ta, để họ tự quyết định.”
Tạ Liên cười khúc khích, Quốc sư nói: “Ngài cười cái gì? Ngài còn nhớ câu trả lời của mình ra sao không?”
Tạ Liên thu lại ý cười, nghiêm mặt đáp: “Cho thêm một chén.”
Quốc sư nhẹ nhàng động vào chén trà, nước trà trong cốc chầm chậm lưu động, như có sinh mệnh. Ông tiếp tục nói: “Dưới bầu trời số mệnh này, tốt xấu, đều được định đoạt sẵn. Cũng như chén nước này, tuy là đầy như vậy, ngài uống rồi người khác cũng không đến uống nữa. Một cái nhiều người, cái khác lại ít đi. Từ xưa đến nay, tất cả đều phân tranh đến cuối cùng đều là do ngài có bao nhiêu cái, nước chỉ có một chén, cho ai đều có lý. Muốn thay đổi mệnh? Tuy rằng rất khó, cũng không phải không thể. Nhưng nếu ngài sửa lại mệnh cho đứa trẻ này, số mệnh của một người khác cũng sẽ bị thay đổi, lại tăng thêm oan nghiệt. Ngài khi ấy nói muốn cho một chén nước cũng như hôm nay nói muốn chọn con đường thứ ba, ý tại khai nguyên, nghĩ đến đương nhiên rất tuyệt, nhưng, để ta nói cho người hiểu, căn bản chẳng thể thực hiện được.”
Yên lặng lắng nghe, Tạ Liên không tán thành, nhưng cũng chẳng phản bác, nói: “Đa tạ Quốc sư giáo huấn.”
Quốc sư đem cốc nước trà uống một ngụm, nói: ” Điều đó không cần. Dù sao dạy bảo xong người cũng sẽ không nghe.”1
“… ” Bị nhìn thấu, Tạ Liên ho một tiếng, nói: “Quốc sư, hôm nay trước điện Thần Võ, đệ tử nhất thời không chú ý, ngôn từ có chút thất lễ, có bao nhiêu là mạo phạm, mong Quốc sư bao dung.”
Không hiểu ý nghĩa, Tạ Liên nghiêng tai lắng nghe, Quốc sư lại nói: “Ngài có năng khiếu, có hoài bão, chịu để tâm, cố gắng. Xuất thân lại cao quý, bản tính nhân thiện. Không có người nào xứng được trời cao ưu ái hơn ngài, thiên chi kiểu tử chỉ xứng đáng với ngài. Nhưng ta không yên lòng. Ta sợ người không qua nổi cửa ải kia.”
Tạ Liên nói: “Không yên lòng là muốn nói?”
Quốc sư đáp: “Tuy rằng ngài đã đến một đẳng cấp như vậy, nhưng mà, có một số thứ ngài lại chẳng hiểu gì, người khác cũng chẳng có cách nào dạy cho ngài. Như chuyện hôm nay ở điện Thần Võ, ngài nói những lời như không nên sùng thần bái thần gì đó, mặc dù rất ít người để ý tới việc đó, ngài còn trẻ tuổi nên có những suy nghĩ riêng, điều này không sai. Nhưng ngài cũng đừng nghĩ rằng từ xưa đến giờ điều này chỉ có mình ngài nghĩ ra.”
Tạ Liên hơi trợn mắt, Quốc sư lại nói: “Những lời ngài nói ngày hôm nay, có thể từ mấy chục năm trước thậm chí mấy trăm năm trước đã có người nghĩ ra, thế nhưng nó cũng không thể thành một xu thế lớn, chỉ là một âm thanh nhỏ, vì thế chẳng mấy ai nghe theo, tại sao lại như
Hơi trầm ngâm, Tạ Liên đáp: “Bởi vì những người kia tuy rằng có nghĩ ra nhưng lại không thực hiện nó, hơn nữa không đủ kiên định.”
Quốc sư hỏi: “Vậy còn ngài? Ngài dựa vào cái gì mà cảm thấy mình đủ kiên định?”
Tạ Liên nói:”Quốc sư, người cảm thấy ta có thể phi thăng sao?”
Quốc sư liếc mắt nhìn hắn, nói:”Ngài mà không thể phi thăng thì chẳng còn ai có thể. Chỉ là sớm hay muộn thôi.”
Tạ Liên hơi hơi mỉm cười, nói: “Vậy thì mời ngài đón xem.”
Hắn chỉ lên trời nói: “Nếu có một ngày kia, ta phi thăng, ta nhất định sẽ làm cho những lời hôm nay ta nói trở thành đại thế.”
(Đại thế: Xu thế lớn)
Phong Tín cùng Mộ Tình canh giữ ngay sau hắn, những lời hắn nói đều thu hết vào tai, hai người cũng không tự giác mà hơi hơi ngẩng đầu. Khóe miệng Phong Tín khẽ nhếch, mà ánh mắt Mộ Tình sáng lên, giống như đúc vẻ mặt Tạ Liên. Quốc sư gật đầu nói: “Được, vậy ta liền xem – có điều, ta không cho rằng ngài được phi thăng sớm là chuyện tốt. Ta hỏi ngài, cái gì gọi là đạo?”
Tạ Liên rướn đầu lên, nói: “Ngài nói, nhân hành vu lộ, tức là đạo.”
(Nhân hành vu lộ: Người muốn theo đạo không cần phải đi đúng đường, chỉ cần một lòng hướng đạo)
Quốc sư nói: “Đúng rồi. Nhưng mà, con đường người đi chưa đủ nhiều. Vì thế, ta cảm thấy, bây giờ người nên xuống núi đi lại một chút.”
Tạ Liên hai mắt sáng ngời. Quốc sư lại nói: “Năm nay người cũng mười bảy rồi, hiện giờ cho phép người xuống Thái Thương sơn, ra ngoài vân du rèn luyện.”
Tạ Liên nói:”Vừa đúng dịp!”
Hắn ở Hoàng Thành một ngày, nghĩ ngay đến Quốc chủ, đám người Thích Dung tụ tập, hơn nữa Tiên Lạc cung hoa lệ như vậy mà bị lụi tàn theo lửa, không muốn cùng phụ mẫu rối rắm nhiều hơn, không bằng lại đi xa hơn chút, chuyên tâm đi trên con đường của chính mình.
Lúc này, Quốc sư lại nói: “Thái Tử điện hạ,rất nhiều năm rồi, có một câu cửa miệng vẫn được tương truyền, vẫn được coi là một chuyện đương nhiên, nhưng thực tế những lời này là sai, chỉ là người ta không nhận ra.”
Tạ Liên hỏi:”Câu nào?”
Quốc sư đáp: “Nhân vãng thượng tẩu, thành thần; Nhân vãng hạ tẩu, thành quỷ.”
(Người lên trên trời thành thần, người xuống dưới đất thành quỷ)
Tạ Liên suy nghĩ một chút, hỏi: Câu nói này có chỗ nào không đúng sao?”
Quốc sư nói: “Đương nhiên không đúng, ngài nhớ kỹ, nhân vãng thượng tẩu, hoàn thị nhân; vãng hạ tẩu, y cựu thị nhân.”
(Người lên trời vẫn là người, người xuống dưới đất vẫn chỉ là người.”
Tạ Liên vẫn còn đang nghiền ngẫm lời này, Quốc sư đã vỗ vỗ vai hắn, quay đầu lại nhìn, nói: “Nói chung, từ đứa trẻ kia đi… Ngài không cần phải quá để tâm, mỗi người đều có mệnh riêng. Nhiều khi, không phải ngài cứ giúp đỡ thì sẽ có cách giải quyết, có chuyện gì nói sau. Đi ra ngoài trước thì hảo hảo rèn luyện đi, chỉ mong lúc ngài trở về, sẽ trưởng thành hơn.”+
Nhưng mà, tất cả mọi người đều không ngờ rằng, buổi tối đó hài tử kia liền chạy trốn khỏi Hoàng Cực quan, biến mất rồi.
Càng không ngờ tới chính là, sau lần xuống núi này, Thái Tử Tạ Liên mười bảy tuổi của Tiên Lạc quốc với sự đại bại của quỷ hồn vô danh ở cầu Nhất Niệm, cứ như vậy, trong sấm vang chớp giật mà phi thăng.
Tam giới náo động.