Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Quyển 3 - Chương 94: Mang thai quỷ, nhân gian lần nữa nổi sóng 2



Tạ Liên nói: “Có lẽ, bị ăn rồi.”

Phú thương run bắn: “Bị, bị ăn?!”

Tạ Liên gật đầu. Phú thương hỏi tiếp: “Vậy, đạo trưởng ơi, bây giờ nên làm sao đây? Ta còn một vị Như phu nhân cũng đang mang thai nè, lỡ như con yêu quái đó quay trở lại thì tính sao?!”

Không ngờ trong nhà gã vẫn còn một phụ nhân có thai!

Tạ Liên nhấc tay nói: “Bình tĩnh đừng sốt ruột, ta hỏi thêm chút, phu nhân của ngài có còn nhớ, nơi mà nàng gặp đứa bé đó trong mộng là ở đâu không?”

Phú thương đáp: “Nàng nói chỉ loáng thoáng nhớ được một gian nhà lớn, nhiều hơn nữa chắc chắn không nhớ đâu. Một giấc mộng thôi, ai mà nhớ rõ thế chứ?” Đoạn nghiến răng nghiến lợi: “Ta… ta hơn bốn mươi tuổi mới trông được một đứa con trai, ta khổ quá đi thôi! Đạo trưởng, ngươi bắt giết con yêu quái đó được không? Không thể để nó hại người nhà ta nữa!”

Tạ Liên nói: “Đừng sợ, đừng sợ. Ta sẽ cố hết sức.”

Phú thương mừng ra mặt, xoa tay nói: “Được được được, đạo trưởng cần những gì? Thù lao không thành vấn đề!”

Tạ Liên nói tiếp: “Thù lao thì không cần, chỉ cần ngài lo liệu giúp vài chuyện. Thứ nhất, phiền ngài tìm một bộ đồ nữ bỏ không cho ta, nhất định phải đủ rộng, nam nhi cũng mặc được, vả lại e rằng còn cần một sợi tóc của Như phu nhân của ngài, dùng để làm phép.”

Phú thương ra lệnh cho người hầu: “Ghi lại ghi lại!”

Tạ Liên nói: “Thứ hai, mời căn dặn Như phu nhân đang mang thai của ngài, tốt nhất đổi sang phòng khác ngủ, nhưng mặc kệ ở bất cứ đâu, vào bất cứ lúc nào, hễ nghe có giọng trẻ con xa lạ gọi mình là “mẹ”, hãy nhớ đừng đáp lại. Tuyệt đối đừng đáp lại, ngậm chặt miệng là tốt nhất. Tuy rằng lúc nằm mơ thông thường ta sẽ không biết là mình đang nằm mơ, mê man mất trí, nhưng nếu ngài dặn đi dặn lại bên tai nàng, khiến đầu óc nàng khắc sâu điều này, biết đâu sẽ có tác dụng.”

Phú thương đồng ý, Tạ Liên nói tiếp: “Thứ ba, ta có dẫn theo hai bạn nhỏ, phiền ngài giúp ta chăm sóc chúng nó, thu xếp một bữa cơm ngon.”

Phú thương nói: “Mấy chuyện vặt vãnh này, đừng nói là vài chuyện, cho dù một trăm chuyện ta cũng làm cho ngươi được!”

Rốt cuộc đến việc quan trọng nhất sau cùng, Tạ Liên nói: “Thứ tư.”

Y lấy một lá bùa hộ mệnh được Bồ Tề quán khai quang ra khỏi tay áo, đưa bằng hai tay, nói một cách hết sức trịnh trọng: “Xin ngài hô lớn một câu “Xin Thái tử điện hạ bảo vệ ta!” trước lá bùa hộ mệnh này. Vậy thì việc này mới được ghi vào danh nghĩa của quán ta.”

“……”

Ban đêm, Tạ Liên lại thay một thân đồ nữ.

Tuy nói y mặc đồ nữ có vẻ đã quen việc dễ làm, nhưng đóng vai thai phụ vẫn là lần đầu tiên. Y nhìn gương trang điểm, tốn chưa đến nửa nén nhang, cuối cùng nhét cái gối vào bụng mình, sau đó giấu sợi tóc của phụ nhân có thai vào trong gối. Tạ Liên nằm yên trên giường, bình tâm tĩnh khí, thả chậm nhịp thở, chẳng mấy chốc đã mê man thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, Tạ Liên chậm rãi mở mắt ra, đập vào tầm mắt không còn là gian phòng của tiểu thiếp kia nữa, mà là một gian lầu gác nguy nga.

Phản ứng đầu tiên của Tạ Liên là mò xem Phương Tâm có ở bên mình không, mò được rồi mới yên lòng. Dù sao Phương Tâm cũng là một thanh bảo kiếm, thế nên nó được buộc chặt vào người y. Tiếp theo, Tạ Liên từ từ ngồi dậy, chợt phát hiện lòng bàn tay dính nhớp, giơ lên xem thử mới nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường, mà từng mảng vết máu to tướng trên giường phải nói là đáng sợ khủng khiếp, chúng vẫn chưa khô hết, nhuộm đỏ cả nửa người y, nhìn mà hết cả hồn.

Tạ Liên cũng không lấy làm lạ, xuống giường đi vài bước, bỗng dưng cảm thấy có thứ gì đó rơi xuống từ người mình. Y cúi đầu nhìn thử, không ngờ lại là chiếc gối kia, bèn vội vàng nhặt lên nhét trở lại. Đi thêm vài bước, bụng lại rớt xuống, Tạ Liên chỉ đành dùng hai tay bưng nó, quan sát xung quanh.

Từ nhỏ lớn lên trong hoàng cung, nhìn quen mắt nghe quen tai nên cũng vô thức đổi thay, đối với đẹp và không đẹp, Tạ Liên tự có cách nhìn của riêng mình. Theo y thấy, tuy tòa nhà nhỏ này nguy nga tráng lệ thật, thế nhưng ngập mùi son phấn, nếu bảo y đoán, cảm giác cứ như một gian tửu lâu hoặc chốn tìm hoan vui thú. Hơn nữa, so với phong cách của những kiến trúc thịnh hành ngày nay, phong cách này đích thực có hơi cổ kính, hệt như phòng ốc của mấy trăm năm trước, chẳng biết rốt cuộc là nơi nào.

Nếu đã như vậy, có rất ít khả năng là linh hồn thai nhi của đứa con gái bị phá bỏ của phú thương đang quấy phá. Bởi lẽ ảo giác do quỷ quái dựng nên thường dựa vào nhận thức của chính nó, rõ ràng loại phòng cổ thuộc mấy trăm năm trước này chỉ tồn tại trong nhận thức của quỷ quái mấy trăm tuổi mà thôi. Đi quanh một vòng, chẳng thấy bóng người nào, Tạ Liên lại quay về gian phòng mà ban đầu mình nằm.

Đây là một gian phòng ngủ của phụ nữ, có đặt bàn trang điểm, tủ cũng mở ra được, bên trong chứa một ít quần áo và đồ chơi của trẻ con như búp bê, trống bỏi. Tạ Liên kiểm tra từng thứ một, phát hiện toàn là đồ mới toanh, có thể thấy nữ chủ nhân nơi này rất trân trọng những vật đó. Nói cách khác, với “đứa con” của mình, người phụ nữ ấy dành trọn lòng yêu thương.

Lại lục lọi một hồi, Tạ Liên bỗng nhiên giật mình, trong quần áo của đứa bé này còn kẹp một tấm bùa hộ mệnh. Mà tấm bùa hộ mệnh đó, thế mà lại là bùa hộ mệnh của y!

Do quá đỗi kinh ngạc, Tạ Liên không khỏi muốn xác nhận nhiều lần. Đúng vậy, đây đích thực là bùa hộ mệnh của y. Hơn nữa không phải loại bùa hộ mệnh thô sơ mà hiện giờ y tự lên núi hái cỏ thơm, tự mình tết, tự mình vẽ, tự mình mua chỉ đỏ buộc lại, mà là loại bùa hộ mệnh lưu hành cả nước gần như người nào cũng cầm một cái vào tám trăm năm trước, thuở Thái tử Tiên Lạc chói sáng nhất, vật liệu và hoa văn của tấm bùa vô cùng tinh xảo, đến từ nơi nào, đã khai quang chưa, tất cả đều rõ mồn một.

Chẳng lẽ nữ chủ nhân của gian nhà này từng là tín đồ của y?

Đúng lúc ấy, giữa không gian lặng ngắt như tờ, Tạ Liên bỗng nghe được một tràng cười hi hi ha ha.

Mặc cho nó mở miệng thế nào, kêu la thảm thiết ra sao, Tạ Liên vẫn bình chân như vại, ngay cả miệng cũng không mở. Y có thể kết luận, linh hồn trẻ con này là một linh hồn thai nhi, gian phòng này là nơi nó hoặc mẹ nó từng sống. Do nó không có hình dạng chính xác nào, giả sử khi chết bao nhiêu tuổi thì lúc quấy phá sẽ xuất hiện với hình dạng bấy nhiêu tuổi, nhưng phần lớn thời gian nó lại là một luồng khói đen, hoặc là một bóng trắng mờ ảo, điều này chứng tỏ chính nó cũng không dám chắc mình nên mang hình dáng nào. Hơn nữa đống quần áo trẻ con trong tủ rõ ràng chưa từng được mặc, cộng thêm hàng loạt vết máu đáng sợ trên chiếc giường, Tạ Liên suy đoán ắt hẳn nữ chủ nhân gian phòng này bị sảy thai, mà đứa con chưa chào đời của nàng ta đã thành hình, có chút ý thức của riêng mình, sau khi hóa thành linh hồn thai nhi, nó muốn trở lại trong bụng mẹ nên mới tìm đến phu nhân của phú thương kia.

Trong mộng, nó mở miệng gọi phụ nhân kia là “mẹ”, phụ nhân kia bậy ở chỗ mở miệng đáp lại nó. Phải biết rằng, ràng buộc giữa “mẹ” và “con” không tầm thường, đáp lại như thế chẳng khác nào một sự “cho phép” thích gì cứ lấy. Khi phụ nhân mở miệng lần nữa, vừa khéo tạo cho tà vật cơ hội nhắm ngay chỗ yếu mà xâm nhập, thế nên tiểu quỷ đó mới chui vào miệng nàng, trượt xuống bụng nàng, ăn trọn thai nhi vốn nằm trong bụng nàng, cuối cùng chiếm luôn vị trí của thai nhi. Dù rằng Tạ Liên là nam, song y cũng không dám chắc nếu mình mở miệng đáp lại, linh hồn trẻ con đó có thừa cơ chui vào bụng mình luôn không, nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, ngậm miệng vẫn tốt hơn.

Thế là đằng này Tạ Liên ngậm chặt miệng, đằng kia cầm kiếm Phương Tâm, truy lùng tung tích của đứa bé khắp nơi. Từ trước đến nay, trực giác của y đối với nguy hiểm vẫn luôn bén nhạy, cũng nhờ tôi luyện từ muôn ngàn thử thách trong vô số lần thực chiến. Y vốn chẳng cần nhìn kỹ, nghi ngờ nó ở đâu là đâm một nhát vào đó, tám chín phần mười đều đâm trúng. Mặc dù đang kẹt trong ảo cảnh do linh hồn trẻ con đó dựng nên, tổn thương mà Tạ Liên gây cho nó cũng yếu mất vài phần, nhưng nó bị Tạ Liên đâm trúng nhiều lần, có lẽ cũng chịu hết nổi. Qua một hồi, Tạ Liên chợt cảm thấy dưới chân đau nhói, ra là giẫm phải thứ gì đó cực bén, khiến y không khỏi khựng lại.

Thấy Tạ Liên trúng chiêu, dường như linh hồn trẻ con đã bật ra một tiếng cười gian xảo ngắn ngủi. Tuy tiếng cười nghe non nớt thật, nhưng tuyệt nhiên không phải tiếng cười do con nít phát ra, trái lại nghe như nó thuộc về một người trưởng thành nham hiểm, khác biệt một trời một vực, khiến người ta sởn hết gai ốc. Ngờ đâu Tạ Liên lại mặt không đổi sắc, chẳng ngừng một bước, trở tay đâm thêm một nhát. Lại đâm trúng lần nữa!

Linh hồn trẻ con “á” một tiếng, ăn phải quả đắng, tránh ra thật xa. Bấy giờ Tạ Liên mới cúi đầu nhìn đế giày của mình, ra là giẫm trúng một cây kim nhọn dựng ngược. Tất nhiên là do linh hồn trẻ con cố ý đặt ở đó, xem ra nó thật sự rất mong Tạ Liên sẽ đau đến kêu oai oái. Tiếc rằng nó đã tính sai, Tạ Liên nhịn đau cực giỏi, đừng nói là giẫm trúng một cây kim, dẫu cho bị bẫy bắt thú dài mấy xích kẹp cẳng chân, nếu cần thiết y vẫn có thể nín nhịn không rên tiếng nào.

Cây kim nhỏ bé đâm sâu hoắm, Tạ Liên vốn định lấy nó ra trước, nhưng sau khi bị ép khuất phục, linh hồn trẻ con chợt nhảy tót ra ngoài. Sợ nó thừa cơ chạy trốn sát hại người khác, Tạ Liên giẫm kim rượt ra khỏi phòng, chẳng mấy chốc đã không còn cảm giác đau đớn, bước tiến nhanh như bay. Tìm khắp tòa nhà một lượt cũng không thấy nó đâu, Tạ Liên không khỏi buồn bực: “Lẽ nào bị mình đánh cho sợ rồi?” Đúng lúc này, một khung cửa sổ cách đó không xa tự mở toang dù chẳng hề có gió.

Tạ Liên lập tức chạy qua, vừa bước lên nhìn thì ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy ngoài cửa sổ không có đường phố, không có núi non, không có người đi đường, chỉ có một hồ nước sâu nhìn không thấy đáy.

Đối diện hồ nước sâu là một gian phòng, trong phòng có hai đứa nhóc đang ngồi quanh bàn xới cơm, chính là Lang Huỳnh và Cốc Tử. Tuy nhiên, chúng nó hoàn toàn không phát hiện trên đầu mình có một làn sương đen dày đặc đang quay vòng vòng, phát ra tiếng cười đùa khúc khích, cất giọng lanh lảnh gọi: “Mẹ ơi! Mẹ ơi!”

Cõi lòng bỗng chốc căng thẳng, Tạ Liên đặt hai tay lên song cửa, vô thức muốn lên tiếng cảnh báo, nhưng sực nhớ mình không thể mở miệng, nên đành cố giữ im lặng.

Tuy rằng đây chỉ là ảo giác do linh hồn trẻ con đó tạo ra, nhưng y không biết Lang Huỳnh và Cốc Tử có bị lôi vào luôn không. Nếu là như thế, tổn thương mà chúng phải nhận trong đây sẽ thể hiện nặng hơn trên người chúng ngoài đời thực. Tạ Liên muốn tìm lọ hoa ném qua cảnh báo, nhưng chẳng tìm được thứ nào để ném, bàn ghế thì ném không ra, giữa hai gian phòng lại là một hồ nước lớn, lẽ nào muốn y bơi qua?

Lúc này, Cốc Tử ủ rũ ngáp một cái, làn khói đen đột nhiên tụ lại, trông như sắp chui vào miệng nó.

Lớp phòng ngự của cơ thể trẻ con rất yếu, mặc dù không được cho phép, biết đâu chừng thứ này vẫn có thể xâm phạm. Chẳng còn thời gian để từ từ suy tính hay từ từ bơi qua, Tạ Liên lập tức đưa ra quyết định, quát: “Ngậm miệng! Chạy đi!”

Lời vừa thốt ra, quả nhiên Lang Huỳnh và Cốc Tử đều giật mình choàng tỉnh, sợ đến mức đồng loạt ngậm miệng, nhảy bật dậy ngay. Linh hồn trẻ con thoáng chốc biến mất tăm, mà giây tiếp theo, một làn khói đen nổ bùng trước mặt Tạ Liên!

Dù rằng quát xong ngậm miệng ngay, Tạ Liên vẫn cảm giác được một luồng khí lạnh trút vào miệng mình, khói đen chui vào bụng, ngũ tạng lục phủ như sắp đông cứng trong nháy mắt. Y cắn chặt răng, tức tốc tháo vài tấm bùa hộ mệnh, lấy cỏ thơm và giấy bùa bên trong ra, cố sức nhai nát rồi nuốt xuống. Không lâu sau, cổ họng ngứa ran, làn khói đen bất chợt bị y nôn ra!

Tạ Liên dùng tay áo che miệng, ho khù khụ, sặc đến ứa nước mắt, vội vàng cân nhắc kế sách đáp trả. Sau khi bị Tạ Liên nôn ra, làn khói đen vẫn bao trùm nửa người trên của y, bám riết không tha. Tạ Liên bèn nhấn tay lên song cửa sổ một cái, tung người nhảy vào hồ nước ngoài cửa sổ.

“Tùm” một tiếng, Tạ Liên rớt sâu xuống hồ. Y nín thở, xếp bằng hai chân rồi chắp hai tay lại, làm tư thế thiền, mặc cho cơ thể từ từ chìm dần dưới hồ nước lạnh buốt. Sau khi nhịp tim bình phục, Tạ Liên ngẩng đầu lên nhìn, loáng thoáng trông thấy một làn sương đen lượn vòng phía trên, phong tỏa toàn bộ mặt nước. Chỉ cần y vừa trồi lên, tất sẽ hít mạnh một hơi, mà chỉ cần y hít hơi đó, chắc chắn sẽ hít trọn linh hồn trẻ con vào bụng. Nếu một người đàn ông đang yên đang lành tự dưng to bụng, thế thì chẳng dễ nhìn chút nào.

Có điều nhảy xuống nước chỉ vì muốn tìm chút thời gian rảnh để suy tính mà thôi, không lâu sau, Tạ Liên đã nghĩ được cách đối phó với nó, nhủ thầm: “Nuốt nó vào có sao đâu, mình nuốt luôn cả Phương Tâm là được.” Hồi còn mãi nghệ đầu đường, Tạ Liên cũng từng học chiêu nuốt kiếm, tuy nuốt xuống có thể gây hại sức khỏe, nhưng nhìn chung không có gì đáng nói, dù sao chỉ cần bắt được linh hồn trẻ con đó là tốt rồi.

Sau khi hạ quyết tâm, Tạ Liên thả tay ra, bơi sang bên cạnh. Lại nghe phía trên vang lên một tiếng nước nặng trịch, trong lúc bất chợt, trước mắt đã bị những mảng màu đỏ thẫm to lớn chói lóa chiếm cứ.

Sợi tóc đen nhánh lượn lờ bao phủ toàn bộ đường nhìn của Tạ Liên, bọt nước và bọt khí “ùng ục ùng ục” tụ tập lại, chẳng còn nhìn rõ gì nữa. Tạ Liên chớp chớp mắt, cố gạt đống bọt khí cuồn cuộn trăm tơ ngàn mối tựa thủy tinh kia ra, sau đó cảm nhận được một đôi tay rắn chắc. Một tay ôm hông y, tay còn lại nắm cằm y.

Giây tiếp theo, một vật mềm mại lạnh buốt lấp kín môi y.

Tác giả nói:

Bùa hộ mệnh chắc như danh thiếp ớ… Chào đằng ấy đây là bùa hộ mệnh mà bản điện đã khai quang = Chào bạn đây là danh thiếp của tôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.