Đêm nay, lòng tin của Tạ Liên vốn nhăm nhe thể hiện tài năng đã trải qua biết bao thăng trầm.
Thật ra Hoa Thành từng đề xuất rằng, chi bằng để hắn nấu cơm cho, nhưng làm sao Tạ Liên có thể không biết xấu hổ bảo Hoa Thành đã giúp mình sửa cửa, giúp mình dọn nhà, rồi lại giúp mình nấu cơm nữa? Nào có đạo lý bảo khách làm như thế, huống chi nếu vậy thì xem đường đường Quỷ vương cấp Tuyệt người ta là cái gì?
Cũng may Tạ Liên mang về kha khá hàng tích trữ từ trấn trên, mặc dù tối qua đã bị y đổ hơn phân nửa vào nồi, sog vẫn còn thừa lại một ít bánh bao, bánh bột ngô, rau dưa và trái cây, gặm đỡ cũng được. Nhưng gặm xong rồi nên làm gì bây giờ?
Sang ngày thứ hai, vấn đề này chưa đánh đã sụp. Mới sớm tinh mơ, cửa Bồ Tề quán đã bị một đám thôn nữ gõ mở, tặng cho vài nồi cháo lớn và một con gà nướng. Chúng thôn nữ đều ngượng nghịu e dè, đến vì ai đã rõ như ban ngày. Tạ Liên không khỏi âm thầm thở dài: Đẹp trai không lo chết đói.
Con gà nướng cho hai đứa nhóc chia ra ăn, Tạ Liên chỉ húp chút cháo, Hoa Thành không đụng món nào, nói: “Ca ca được hoan nghênh ở đây thật.”
Tạ Liên cười cười: “Tam Lang đừng chọc ta. Rõ ràng mọi người có dụng ý khác mà.”
*Có dụng ý khác: Nguyên văn là “Túy Ông chi ý bất tại tửu” = ý của Túy Ông không phải ở rượu. Câu này trích từ “Túy Ông Đình Ký” của Âu Dương Tu (Túy Ông là tên hiệu của Âu Dương Tu), có nghĩa là Túy Ông tới không phải để uống rượu mà là để ngắm cảnh, thường dùng để chỉ có dụng ý khác.
Ăn xong chén canh kia, Thích Dung ở ngoài quán vùng vẫy suốt cả buổi tối, gào khóc không ngừng, gì mà ta thà bị Lang Thiên Thu tóm cổ, bị nó cắt thịt lóc xương cũng tốt hơn ở đây bị huynh hạ độc! Gì mà Thái tử biểu ca ta sai rồi, van cầu huynh cho ta thuốc giải đi! Chưa kể gã có vẻ nhìn thấy rất nhiều ảo giác, Cốc Tử tưởng chừng bị dọa mất mật. Sáng sớm thức dậy, Thích Dung rặt vẻ uể oải chán chường, mặt mày xanh như tàu lá chuối, hiện giờ đang cúi đầu húp xì xụp bát cháo mà Cốc Tử bưng, cuối cùng cũng lấy lại được chút hơi sức, gã khàn giọng quát: “Đậu má! Được hoan nghênh cái cóc khỉ, ai đến vì y chứ? Coi cái tướng rẻ tiền của y kìa! Còn nữa, chó Hoa Thành ngươi đừng có đắc ý, ngươi cũng chỉ câu được loại gái quê trong xó núi này thôi, còn không phải vì ngươi ăn mặc sang chảnh nên mấy ả mới hối hả bâu vào! Nếu ngươi mặc như thằng ăn xin, ta không tin mấy ả còn thèm ngó tới ngươi!”
Tạ Liên nhủ thầm lời này trật rồi, cho dù Hoa Thành có mặc như thằng ăn xin, Tạ Liên tin chắc hắn có thể xin được cả một ngọn núi vàng. Nhưng y cũng không nói ra miệng, chỉ chậm rãi bận việc của mình. Chốc lát sau, một mùi hương bay ra ngoài, Thích Dung lại rú lên: “Huynh lại làm gì nữa thế! Đây là cái gì!”
Tạ Liên dịu giọng đáp: “Là nồi “canh Bách Niên Hảo Hợp” hôm qua. Ta đang hâm nóng nó.”
Nghe vậy, Hoa Thành lập tức vỗ nhẹ tay, nói: “Tên hay, tên hay.”
*Bách niên hảo hợp (Trăm năm hạnh phúc): Thường dùng làm lời chúc tụng vợ chồng mới cưới, cầu mong tình cảm tốt đẹp lâu dài.
Thích Dung quát: “Mẹ kiếp huynh còn đặt tên cho cái của nợ này nữa hả??!! Mau dừng tay!!!”
Khỏi cần đút gã ăn thật, chỉ cần tùy tiện hâm nóng là đủ khơi dậy hồi ức kinh hoàng của gã, thế là gã chẳng dám bép xép nữa. Ăn xong bữa này, Lang Huỳnh lặng lẽ thu dọn chén đũa, dường như định mang đi rửa, Tạ Liên nói: “Không cần đâu, ngươi qua bên kia chơi đi, để ta làm là được rồi.”
Có lẽ y nấu cơm không được, nhưng rửa chén thì vẫn được. Hoa Thành nhìn Lang Huỳnh dẫn Cốc Tử đi chơi, nói: “Để ta làm cho.”
Tạ Liên chối từ: “Đệ thì càng không cần, ngồi là được rồi.”
Lời còn chưa dứt, chợt nghe Thích Dung ăn uống no nê rảnh rỗi sinh nông nổi ở ngoài cửa huýt sáo vài tiếng, nói bằng giọng cợt nhả: “Ơ, cô em ơi, nhìn chằm chằm bổn đại gia làm gì? Bộ động tình rồi hả?”
Ban nãy con quỷ này còn nói gã chướng mắt gái quê dân dã trong xó núi, quay đầu đi lại bắt đầu chòng ghẹo, còn ghẹo kiểu thô thiển vậy nữa. Tạ Liên lắc đầu, nhủ thầm vẫn nên lôi gã vào thì hơn, mắc công thả rông ở ngoài hù dọa người ta. Nào ngờ còn chưa mở cửa, bên ngoài đã truyền đến từng tiếng kêu thảng thốt của các thôn dân: “Tuyệt thế mỹ nữ kìa!”
“Sao cô nương xinh đẹp như thế lại đến thôn của chúng ta…”
“Đời này ta chưa từng nhìn thấy cô nương nào duyên dáng ngần ấy, còn đến một lần hai người nữa!”
Ngay sau đó, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa cốc cốc, vậy mà lại gõ cửa Bồ Tề quán. Tạ Liên thầm buồn bực: “Tuyệt thế mỹ nữ? Lại còn hai người? Cớ sao hai tuyệt thế mỹ nữ lại đến gõ cửa quán mình? Ơ, chẳng lẽ là phú thương kia dẫn vợ mới đến đây hoàn nguyện?” Nghĩ đến khả năng này, y vội vàng lấy tấm bảng “Bản quán xập xệ nguy hiểm cầu quyên tiền”, chuẩn bị đem ra đặt. Bấy giờ, lại nghe một cô gái lạnh lùng cất giọng: “Cái giống gì ở trước cửa thế này, cay mắt ghê.”
Tiếp theo, một giọng nữ khác bối rối hỏi: “Chả nhẽ nuôi để giữ cửa? Không thể nào. Chắc chưa đến nỗi chọn linh thú phẩm vị thấp kém vậy đâu nhỉ?”
Tuy hai người này nói giọng nữ, nhưng Tạ Liên đã từng nghe cả rồi. Là Phong Sư Thanh Huyền và Địa Sư Nghi!
Tạ Liên vốn định đẩy cửa ra ngoài ngay, nhưng rồi bỗng quay phắt đầu lại, thấy Hoa Thành ở phía sau đang chậm rãi dọn chén đũa bên bàn thờ. Y bèn dừng động tác, dè dặt nhìn ra ngoài từ khe cửa.
Chỉ thấy hai cô gái vóc dáng cao gầy đang đứng ngoài cửa. Một cô là nữ đạo sĩ môi hồng răng trắng, áo trắng phần phật, điệu bộ thướt tha lả lướt, phất trần vung vẫy, hai mắt sáng ngời. Cô còn lại là một thiếu nữ áo đen, màu da trắng muốt, dung mạo đẹp sắc sảo, có điều sắc mặt trông tệ miễn chê, đang đứng chắp tay nhìn sang nơi khác. Nữ đạo sĩ áo trắng cười tươi rói chắp tay khắp xung quanh, nói: “Ha ha, cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người, khỏi cần phải khen, đừng tung hô quá. Các ngươi như vậy, ta bối rối lắm. Thôi được rồi mà, cảm ơn cảm ơn. Ha ha.”
Tạ Liên: “…”
Một đám thôn dân đông nghìn nghịt vây quanh bốn phía ngắm mỹ nữ, ngắm mỹ nữ xong lại bắt đầu chỉ trỏ Thích Dung. Thích Dung không hài lòng, hét toáng lên: “Nhìn gì mà nhìn! Ông đây thích nằm dưới đất thì sao chứ! Cút hết đi! Đẹp cái cóc khỉ!” Thấy người này hành xử quái đản, mặt đã hung dữ còn xanh mét, đám thôn dân sợ đến mức tản ra như ong vỡ tổ. Sư Thanh Huyền hỏi Thích Dung: “Vị công tử… xanh lè này, xin hỏi bây giờ Thái tử điện hạ có đang ở trong quán không?”
Vừa nghe đối phương gọi Tạ Liên là “Thái tử điện hạ”, Thích Dung tức khắc mất sạch hứng thú với hai vị mỹ nhân trước mắt, phun phèo phèo mắng: “Ta khinh! Thì ra là cẩu quan Thượng thiên đình! Ông đây đách phải chó giữ cửa của y nhé. Nghe cho kỹ đây, ta chính là…” Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Minh Nghi im lặng đi tới, sau đó vang lên một tiếng hét thảm và một tràng rầm rầm phịch phịch. Từ vị trí của Tạ Liên không thấy rõ Minh Nghi sấn tới làm gì, chỉ thấy Sư Thanh Huyền vẫy phất trần, gọi: “Minh huynh, bạo lực như vậy không tốt lắm đâu!”
Minh Nghi dửng dưng đáp: “Sợ cái gì. Gã cũng nói gã không phải linh thú nhà nuôi rồi.”
“…”
Tránh cho Thích Dung bị đánh chết, Tạ Liên đành phải mở cửa, giơ tay ngăn cản: “Đại nhân! Thủ hạ lưu tình! Không thể đánh được, đây là người đó!”
Thấy Tạ Liên mở cửa, Minh Nghi vén vạt áo đen, nhấc giày khỏi lưng Thích Dung. Sư Thanh Huyền bước lên, chắp tay nói: “Thái tử điện hạ, ta đến sớm hơn mấy ngày. Kẻ ngoài cửa là chuyện gì thế? Mình đầy quỷ khí muốn giấu cũng giấu không được, tưởng chúng ta bị mù chắc? Uầy, thôi vào rồi nói tiếp. Lần này ta có chuyện quan trọng muốn tìm huynh giúp đỡ…” Nói đoạn vòng qua Thích Dung nằm xải lai dưới đất, bước chân vào cửa. Hoa Thành còn đang ở trong phòng, Tạ Liên nào dám cho hai người họ vào khơi khơi như thế, vội nói: “Khoan đã!”
Tiếc rằng đã muộn rồi. Nơi to cỡ lòng bàn tay như Bồ Tề quán, căn bản không có chỗ để nấp, hai người kia lập tức thấy được Quỷ vương cấp Tuyệt đang đứng rửa chén sau lưng Tạ Liên. Tám mắt chạm nhau, đùng đùng đoàng đoàng, Hoa Thành nhe răng nở nụ cười, để lộ một ít răng trắng, tuy rằng ý cười chan chứa, nhưng đáy mắt tuyệt không có ý cười.
Chỉ trong tích tắc, con ngươi của Minh Nghi chợt co rút, đoạn thụt lùi ba thước, Sư Thanh Huyền thì giũ quạt Phong Sư, bày sẵn tư thế, cảnh giác vạn phần: “Huyết Vũ Thám Hoa!”
Thích Dung mặt xám mày tro ngoài cửa giận dữ mắng: “Ta còn là Thanh Đăng Dạ Du nè! Các ngươi đánh ta cả buổi cũng không nhận ra ta, sao vừa nhìn hắn đã biết là hắn?!”
Minh Nghi từng lăn lộn ở chợ Quỷ, nằm vùng dưới trướng Hoa Thành mấy năm, trước đó không lâu vừa lộ tẩy bị Hoa Thành tóm cổ, nhốt dưới hầm giam mê cung đánh đập một trận, giờ đây kẻ thù chạm mặt, đỏ mắt khỏi phải nói, một gian Bồ Tề quán be bé, trong ngoài toàn là mùi thuốc độc. Hoa Thành ném giẻ lau trong tay, híp mắt nói: “Địa Sư đại nhân cũng còn năng nổ hoạt bát quá chứ.”
Minh Nghi lạnh lùng đáp: “Quỷ vương các hạ vẫn nhàn rỗi như trước.”
Sau khi làm bộ làm tịch chào hỏi nhau, câu tiếp theo, giọng điệu lẫn sắc mặt của Hoa Thành đều trở nên rét lạnh.
Hắn cảnh cáo: “Rời khỏi đây. Ta mặc kệ các ngươi có chuyện quan trọng gì, đừng đến gần nơi này nữa.”
Mặc dù hết sức kiêng kỵ Hoa Thành, nhưng về mặt khí thế lại không chịu nhún nhường lép vế, Minh Nghi trầm giọng đáp: “Tới đây không phải chủ ý của ta!”
Mắt thấy mùi thuốc độc sắp biến thành mùi thuốc nổ, Tạ Liên đứng bên cạnh nói: “Vậy vậy vậy, Phong Sư đại nhân, vậy nên làm sao bây giờ?”
Sư Thanh Huyền dùng quạt gõ trán, nói: “Ta cũng không ngờ Huyết Vũ Thám Hoa lại đúng lúc ở chỗ huynh! Trước đó không lâu các ngươi vừa gặp nhau mà, sao chưa chi lại bập vào nhau nữa rồi? Nhưng dù sao đi nữa, nếu có thể không giải quyết bằng vũ lực thì tốt nhất đừng dùng vũ lực, bạo lực không tốt đâu. Ngộ nhỡ đánh nhau, chúng ta vẫn nên can ngăn một tí.”
Tạ Liên đáp: “Tổng thể mà nói, ta đồng ý.” Thích Dung đang trông chờ hai nhóm bọn họ đánh nhau, nãy giờ vẫn dỏng tai nghe lỏm, lúc này chợt lên tiếng: “Ồ —— Thì ra ngươi là ả đàn bà Phong Sư đê tiện kia?”
Tạ Liên và Sư Thanh Huyền đều quay đầu nhìn gã. Thích Dung từng mắng Sư Thanh Huyền như thế trong hang núi của chính gã, chẳng ngờ ngay mặt người ta mà gã cũng dám mắng, không biết nên nói là can đảm đáng khen hay não thiếu nếp nhăn. Sư Thanh Huyền trước nay sống trong nhung lụa, đoán chừng mới lần đầu nghe người ta dùng từ này mắng mình, hắn chớp chớp mắt, ù ù cạc cạc, nói với Tạ Liên: “Thái tử điện hạ, xin chờ giây lát.”
Nói đoạn bước ra khỏi quán, khóa cửa lại. Chỉ nghe ngoài cửa lại truyền đến một tiếng hét thảm của Thích Dung và một tràng rầm rầm phịch phịch, lát sau, Sư Thanh Huyền mới mở cửa bước vào, đã đổi về dạng nam, nói: “Được rồi. Lúc nãy nói đến đâu nhỉ? Ta cũng đói bụng rồi, ta cảm thấy chi bằng mọi người ngồi xuống ăn chút gì trước, có chuyện gì cứ từ từ thương lượng. Chẳng có chuyện gì không thể giải quyết trên bàn cơm cả.”
“…”
Tuy Tạ Liên không hy vọng bọn họ đánh nhau trong Bồ Tề quán, nhưng dường như Hoa Thành cực kỳ tức giận với việc Minh Nghi nằm vùng, chẳng biết bên trong có nội tình gì không, bảo bọn họ ngồi xuống hòa nhã ăn cơm có vẻ không khả thi lắm. Dù vậy, Hoa Thành lại không hề tỏ ý phản đối, giằng co một hồi, sắc lạnh trên mặt cũng dần dần tan biến, đoạn tiếp tục công cuộc rửa chén. Rửa xong tự đi tới cạnh nồi, múc một chén canh Bách Niên Hảo Hợp.
Thấy Hoa Thành chủ động lui binh, một trận đại chiến dừng kịp thời, ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm. Bước tiếp theo phải lập tức đổi đề tài, thúc đẩy bầu không khí, thế là Sư Thanh Huyền nói: “Thái tử điện hạ, trong nồi đựng gì thế? Hình như còn đun kìa.”
Tạ Liên đáp: “À, cái đó là ta nấu.”
Nồi này đun lâu như vậy, sớm đã thấm vị, mùi cũng phai nhiều. Tuy màu sắc khó mà tưởng tượng nổi, nhưng đã bị hầm đến mất hẳn hình thái, thoạt nhìn đỡ hơn tối qua nhiều. Nghe vậy, Sư Thanh Huyền hăng hái trào dâng: “Vậy hả? Ta còn chưa được ăn thứ do thần quan tự tay nấu bao giờ! Nào nào nào, cho bọn ta nếm thử nha.”
Dứt lời, Sư Thanh Huyền cũng lấy hai bộ chén đũa, múc hai chén canh. Thành thật mà nói, Tạ Liên vốn định can ngăn, nhưng vì Hoa Thành nhiều lần khẳng định, mơ hồ chôn mầm tin tưởng cho y, chưa kể sáng nay khi đun lại lần nữa, Tạ Liên còn điều chỉnh theo ý kiến của Hoa Thành tối qua, thế nên trong đầu y mới nảy sinh ý nghĩ “biết đâu mình đã cứu được nó rồi”. Lần lữa một hồi, Tạ Liên vẫn chẳng nói chẳng rằng, ngấm ngầm chờ mong nhìn Sư Thanh Huyền đưa một chén cho Minh Nghi, nói: “Nào, Minh huynh, phần của huynh nè.”
Minh Nghi nhìn lướt qua cái chén, sau đó xoay mặt đi một cách miễn cưỡng.
Làm vậy có phần thất lễ. Sư Thanh Huyền tức tối đưa chén lên lần nữa, bám riết đến cùng: “Qua ăn đi! Hồi nãy trên đường huynh than đói còn gì?”
Hoa Thành ở bên kia thong thả múc một muỗng, thổi thổi rồi cho vào miệng, nuốt xuống, cười nói với Tạ Liên: “Hôm nay lạt hơn một chút thật, mùi vị rất vừa miệng.”
Tạ Liên cũng cười nói: “Vậy hả? Hôm nay ta cho thêm nước đó.”
Hoa Thành lại ăn một muỗng, cười tít mắt: “Ca ca có lòng.”
Nhìn dáng vẻ của Hoa Thành, nếu nói hắn đang thưởng thức sơn hào hải vị thì cũng có sức thuyết phục lắm. Hồi lâu sau, Minh Nghi vẫn nhận chén. Sư Thanh Huyền cười nói: “Vậy mới được chứ!” Hai người cùng múc một muỗng, cho vào miệng.
_______________
Tác giả nói:
Được rồi, mời Minh huynh và Phong Sư nương nương ăn cơm xong, ngày mai bốn người tổ đội đi đánh quái!