Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Quyển 3 - Chương 170



Hoa Thành hơi giơ tay đón lấy một con ngân điệp, đưa đến bên tai Tạ Liên. Từ ngân điệp y có thể nghe thấy tiếng Bùi Minh truyền tới: “Đồ ngốc này, ngươi có nghe thấy thanh âm kỳ quái không?”

Đại khái là Bùi Minh đã lâu rồi không trêu hoa ghẹo nguyệt, coi như biết hắn đối với Bán Nguyệt không có loại ý đó, nhưng cũng khiến cho người ta cảm thấy vi diệu. Bán Nguyệt hơi cảm thấy buồn buồn: “Ta không có ngốc… Ta nghe được. Thanh âm này rất kỳ quái, ta cảm thấy, hẳn không phải là Hoa tướng quân bọn họ trở lại.”

Dĩ nhiên không phải! Bởi vì kia rõ ràng là tiếng chân gãy nhảy trên mặt đất của Tuyên Cơ!

Âm thanh ngưng lại, hai người đều im lặng, đột nhiên, một tiếng cười cuồng dại “hi hi hi ha ha ha há há há…” của một người phụ nữ phát ra.

Tiếng cười kia văng vẳng trên không trung, thông qua ngân điệp truyền tới, nghe loáng thoáng thì có vẻ huyên náo, nhưng so gần bên tai mới đáng sợ. Còn phải hỏi sao, dĩ nhiên là do Tuyên Cơ rốt cuộc tìm thấy Bùi Minh, nên trong nụ cười đan xen mừng rỡ lẫn thống hận.

Tạ Liên nói: “Ngân điệp không phải dẫn nàng đi hướng ngược lại sao?”

Hoa Thành liền nói: “Ả so với tưởng tượng còn thông minh hơn.”

Hóa ra, Tuyên Cơ vốn hùng hục đuổi theo Tử Linh điệp, tốc độ cực nhanh chạy tới cuối phố lớn nọ, cuối cùng cái gì cũng không nhìn thấy. Dẫu sao ả cũng từng là nữ tướng quân nếm trải bao trận mạc, rất nhanh đã phát giác mình bị người dụ ra. Theo lý thuyết, sau khi phát giác ả hẳn sẽ lập tức trở về chỗ Thích Dung, nhưng không, ả một lòng muốn tìm Bùi Minh, vì vậy trực tiếp chạy hướng ngược lại, vứt Thích Dung sang một xó.

Tạ Liên cảm thấy thật buồn cười, một lời khó nói hết, vội vàng dẫn theo đám tù binh vừa thoát ra chạy tới Ô Dung thần điện. Nữ quỷ Tuyên Cơ đã chờ Bùi Minh quá lâu, nghe xong tràng cười kia là đã tưởng tượng ra được mặt ả vặn vẹo nhăn nhó đến cỡ nào. Bùi Minh đại khái cũng bị chấn động, kinh ngạc một lúc lâu mới nói: “Ngươi là…”

Tuyên Cơ cười nhạt nhìn hắn. Ai ngờ, dừng chốc lát Bùi Minh lại nói tiếp: “Ngươi là ai?”

“…”

Tuyên Cơ tức hận đến run người, thanh âm sắc nhọn phun ra: “Ngươi… Ngươi cố ý chọc tức ta sao? Ngươi lại hỏi ta là ai?!”

Tạ Liên lại thêm một lần lau mồ hôi lạnh: “Không phải chứ Bùi tướng quân… Hắn rốt cuộc là cố ý hay thật không nhận ra?”

Hoa Thành đáp: “Chỉ sợ là vế sau.”

Dẫu sao, nếu như truyền thuyết là thật, thì mấy trăm năm qua số lượng mỹ nữ Bùi Minh giao hảo cũng lên tới cả ngàn, lấy đâu ra trí nhớ tốt như vậy mà nhớ rõ từng người? Huống chi hay là đại mấy trăm năm trước già trước tuổi tốt. Hơn nữa, lần trước quỷ tân nương loạn trên Cao Sơn, hắn cũng là giao cho Tiểu Bùi xử lý, căn bản không ra mặt, cũng không có thấy Tuyên Cơ.

Tuyên Cơ tự lẩm bẩm: ” Đúng rồi. Ngươi chính là đang chọc giận ta. Ta sẽ không mắc lừa đâu. A. Muốn gạt ta nói ngươi không nhớ ta, muốn gạt ta, ha ha.”

Lẩm bẩm xong, nàng thanh âm lại nhọn hoắt, chất vấn: “Bùi Minh, tiểu tiện nhân này là ai? Ngươi chẳng phải có ánh mắt rất tốt sao! Hay là, lần này định đổi một chút khẩu vị rồi?”

Bán Nguyệt: “?”

Bùi Minh: “??”

Mặc dù hai người đều không hiểu chuyện gì đang diễn ra, bất quá, chất giọng oán niệm kia tựa hồ gợi lại trí nhớ Bùi Minh, hắn khẽ cau mày hỏi: “Tuyên Cơ? Ngươi sao lại biến thành cái bộ dạng này?”

Tạ Liên sực nhớ, lúc này Tuyên Cơ nhất định là một bộ dạng tóc tai lù xù. Hai mắt đỏ thẫm như ác quỷ, giá y trên người đỏ rực, vạt áo bẩn thỉu không chịu nổi, y hệt một con cá sấu hiểm ác bò trên mặt đất. Lúc bọn họ thấy thì gần như đã là như vậy, quả thực không cách nào ngờ trước kia ả lại là một vị tướng quân hiên ngang lẫm liệt. Tuyên Cơ nghe Bùi Minh hỏi xong liền tức ngùn ngụt: “Ta sao lại biến thành cái bộ dáng này? Ngươi cư nhiên còn hỏi ta! Còn không phải tại ngươi, ta như hiện tại đều không phải do ngươi?!”

Hoa Thành trầm mặc lắng nghe, bất kỳ động tĩnh nào cũng không gạt được lỗ tai của hắn: “Ả đánh về phía vòng bảo vệ.”

Tạ Liên ngược lại không lo lắng, nói: “Nhược Da sẽ gánh vác.”

Đúng như dự đoán, ngân điệp kia truyền tới một tiếng kêu sợ hãi, tất nhiên là do Tuyên Cơ tất nhào tới bị Nhược Da văng ra, bắn xa mấy chục trượng. Bùi Minh cảm thán: “Thái tử điện hạ có pháp bảo này tốt thật. khi nào ta cũng luyện một cái.”

Tạ Liên thầm nghĩ: “Nếu ngươi biết luyện thế nào thì chắc bỏ cuộc luôn..” Ý nghĩ còn chưa có tiêu, bất chợt Bùi Minh quát lên: “Ngươi làm gì?! Dừng tay!”

Tuyên Cơ cũng quát lại: “Ngươi đừng hòng trốn ở bên trong!”

Ầm ầm!

Tạ Liên càng khẩn trương hơn: “Đó là tiếng động gì? Có thứ sụp sao? Tuyên Cơ đã làm gì?”

Hoa Thành một mực đi sóng vai y: “Ả đẩy ngã Thần Điện. Tảng đá trên đỉnh sập xuống.”

Hóa ra, Tuyên Cơ bị Nhược Da đá văng, không có cách nào tiến vào liền phát hỏa, một phát đem cả Thần Điện đánh sập. Tạ Liên hỏi: “Bùi tướng quân bọn họ không có sao chứ? Tiểu Bùi cùng Bán Nguyệt cũng ở đó!” Nhất là Bùi Túc, hắn hiện tại là phàm nhân, có thể bị đè bẹp mất.

Hoa Thành nói: “Không có sao. Bùi Minh sẽ bảo vệ bọn họ.”

Đá trên đầu sập xuống, Bùi Minh thi triển nhục thuẫn, đem Bùi túc, Bán Nguyệt che ở dưới thân. Tạ Liên thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy là tốt rồi. Vòng bảo vệ cũng không có phá được.”

Bên kia, Bùi Minh một quyền đánh nát tảng đá đè ở trên thân mình, cả giận nói: “Ngươi nổi điên làm gì? Ngươi có đem trời giáng sụp cũng không vào được!” Tuyên Cơ nhưng lại cười khanh khách, Bán Nguyệt cả kinh hô: “Bùi tướng quân cẩn thận!” Bùi Minh nói: “Thập…”

Chuyện phát sinh trong nháy mắt, Tạ Liên nghe thấy rõ tiếng lợi kiếm xuyên qua lồng ngực, không nghi ngờ chút nào, là Bùi Minh trúng kiếm. Y hoảng hốt: “Sao vậy?! Ai đâm Bùi tướng quân? Vòng bảo vệ bị phá? Không thể nào…, kiếm?”

Trong nháy mắt, y rốt cuộc đã hiểu được mục đích của Tuyên Cơ.

Thì ra là như vậy!

Tuyên Cơ cười phá lên, lạnh lùng thốt: “Ai nói ta muốn vào?”

Đột nhiên một thanh âm khác chen vào: ” Này Bùi Minh, nhìn một chút xem đây là ai? Tuyên Cơ tỷ tỷ* đến rồi nè!”

*Ban đầu là: người lớn tuổi hơn Bùi Minh.

Dung Quảng!

Hóa ra, Tuyên Cơ đánh sụp Thần Điện, căn bản không phải sinh khí hành động lỗ mãng, cũng không phải là muốn tiến vào trong vòng bảo vệ. Mục đích của ả là đập vỡ hai cái bình ở trong, đem quỷ bị nhốt bên trong thả ra, để cho bọn họ từ trong đó phá vòng vây!

Mà sau khi Dung Quảng chạy ra khỏi bình, vội vàng phá bỏ vòng bảo vệ, thuận thân tặng cho Bùi Minh một kiếm. Bùi Minh cắn răng muốn đem kiếm rút ra, thế nhưng Dung Quảng sống chết không chịu, kiên trì xuyên ở trên người hắn, nói: “Ngươi đừng hòng! Chịu chết đi!”

Bùi Minh cố gắng hỏi: “Bán Nguyệt quốc sư! Một cái bình kia không sao chứ?!” Tuyên Cơ cùng Dung Quảng công kích từ trong lẫn ngoài, nếu như nhiều thêm Khắc Ma, vậy thì hoàn toàn xong. Bán Nguyệt nói: “Không có! Khắc Ma vẫn còn ở bên trong!”

Trước tình thế nguy cấp, Tạ Liên cảm thấy hơi lo lắng, đang muốn bước nhanh hơn nữa, bất chợt Hoa Thành dừng chân lại. Tạ Liên sửng sốt, quay đầu lại nói: “Tam Lang?”

Trên mu bàn tay Hoa Thành đậu một con Tử Linh Điệp khác, tựa hồ đang thông báo với hắn có chuyển biến. Sau khi nghe xong, hắn ngẩng đầu lên nói: “Ca ca đừng nóng. Ta nghĩ, chúng ta không cần tới cũng được.”

Bên kia, Dung Quảng vẫn sống chết xuyên qua ngực Bùi Minh, Tuyên Cơ thì giống như một con thằn lằn đỏ, bám lấy ống giày rồi từ từ bò lên. Từ phục trang cho tới lửa quỷ trên đầu, nhìn thế nào cũng thấy giống một ả đàn bà điên, Bùi Minh nói: “Ngươi…!

Tuyên Cơ lẩm bẩm: “Bùi lang… Bùi lang! …”

Cả người vặn vẹo cùng hai cái chân gãy quấn quanh trên thân thểBùi Minh,cái tư thế này, thật không biết là muốn hung hăng bóp chết hắn, hay là muốn ôm chặt lấy hắn. Bỗng nhiên, dư quang khóe mắt ả liếc về phía Bùi Túc, nhớ tới hắn chính là hậu nhân lần trước Bùi Minh phái xuống Cao Sơn, nghiến răng mắng: “Tiểu tạp chủng này!”

Mắt thấy một móng vuốt thò ra, nửa đường đột nhiên lại bị cánh tay khác chặn lại. Hai cổ tay trắng nhợt, định thần nhìn lại, thì ra là Bán Nguyệt, Tuyên Cơ nghĩ nàng suốt ngày quấn quít lấy Bùi Minh thì lửa rực trong lòng: “Ta còn chưa muốn mạng của tiểu tiện nhân nhà ngươi, ngươi lại tự đưa mình tới cửa!”

Mắng xong, một tay ả chuyển hướng lên ót Bán Nguyệt. Nhưng mà, Bán Nguyệt cũng không phải người thích ngoan ngoãn chôn chân chịu chết, cổ tay Tuyên Cơ còn bị nàng bắt trúng. Tuyên Cơ khi còn sống là nữ tướng, phải biết rằng có rất nhiều nam nhân đều bị ả làm cho hổ thẹn, quỷ nữ bình thường gặp ả đều bị đánh banh xác, không nghĩ tới tiểu cô nương nhìn gầy yếu mỏng manh thế này, lực tay lại đáng sợ đến vậy, tựa hồ so với ả còn cường hãn hơn. Bán Nguyệt khóa chặt hai cổ tay ả, ánh mắt hai người lườm nhau tóe lửa, nhưng Tuyên Cơ lại là người kinh hãi trước.

Trong ánh mắt tiểu cô nương này tràn ngập sát khí cùng ngoan cố, sắc lẹm như đao, khiến cho ả nhớ tới chiến trường xưa, trong lòng rung động một trận, lập tức vung tay hất ra. Bán Nguyệt tranh thủ túm được Bùi Túc, mượn sức ả hất ra, nhẹ nhàng đáp xuống đất, xong xuôi liền quát: “Buông Bùi tướng quân ra!”

Dung Quảng kiếm quang lóe lên: “Bùi Minh có diễm phúc tốt như vậy, thấy không? Hai quỷ nữ vì ngươi tranh tình đoạt ái rồi này! Ha ha ha…”

Tuyên Cơ cả người tựa như một con mãng xà quấn quanh thân Bùi Minh, mười ngón tay ả tóm lấy cổ họng hắn, lạnh lùng nói: “Tiểu tình nhân của ngươi ngược lại có chút bản lĩnh.”

Bùi Minh ho ra một búng máu: “Điên à! Nàng không phải tình nhân của ta.”

Tuyên Cơ nói: “Còn muốn chống chế! Nếu không phải tình nhân thì sao lại bảo ta buông ngươi ra?”

Bùi Minh nói: “Nếu như mẹ ta ở chỗ này thì bà cũng bảo buông ta ra, theo ý của ngươi, có phải mẹ ta cũng là tình nhân hay không?”

Có trách thì cũng chỉ trách hắn làm người ngả ngớn, không thèm quản buột miệng kêu người ta thân thiết như vậy, Tuyên Cơ bây giờ nào chịu tin hắn, ghen tị đã phát điên lên rồi: “Làm sao? Không dám thừa nhận? Không phải gọi nhau rất thân sao? Ngươi trước kia không phải vui mừng liền trực tiếp thừa nhận sao? Vì cái gì từ chối lòng thành của ta, ngươi biết ta thống khổ nhường nào không? Làm sao hiện tại không dám thừa nhận con bé kia?! Là Bùi tướng quân ngươi bắt đầu sợ chết? Hay là thích nó đến nỗi đầu ngón tay nó cũng không cho ta đụng vào?!Hả??!”

Thần Điện còn cách khá xa, Tạ Liên đứng tại chỗ nhìn xong cũng không dám coi tiếp nữa, quay đầu lại nói: “Tam Lang, bằng không, chúng ta cứ về trước cứu người đã?”

Hoa Thành cười nói: “Ca ca không cần vội, sẽ có người thay chúng ta ra mặt. Huống chi, coi như hiện tại chúng ta đi lên, Tuyên Cơ cũng sẽ không thả Bùi Minh ra đâu.”

Điều này cũng đúng, con tin bị bắt trong tay, làm thế nào đều không thuận lợi. Dẫn Ngọc cùng mấy nông dân nhìn cũng rất khẩn trương, rối rít nói: “Đúng vậy, có cảm giác nữ quỷ đó yêu đến sinh hận, phát điên thì đúng hơn.”

“Ta nhìn ả không nỡ hạ thủ đâu. Tới ăn chút hạt dưa chứ?”

“Cám ơn lần nữa nè.”

Tạ Liên nói: “Chư vị hiện tại còn có tâm tình cắn hạt dưa a?”

Mọi người nói: “Vị điện hạ này, ngài cũng không phải đã ăn rất nhiều sao?”

“A?” Tạ Liên lúc này mới phát hiện, mới vừa rồi chú tâm xem không để ý người bên cạnh đưa cho hạt dưa, đã cắn hết sạch, một tay bịt trán nói: “Cái này, thật là thất lễ…”

Bên kia Bùi Minh đã không chịu nổi nữa: “Tuyên Cơ, ngươi đừng lúc nào cũng kéo người khác vào cái chuyện kia, nhiều năm như vậy, chúng ta đã sớm tụ sớm tan roi. Ngươi đây cần gì phải..?”

Tuyên Cơ siết cổ hắn một cái, mắt hạnh trợn tròn, nói: “Không được! Ngươi làm cho ta yêu ngươi xong còn muốn sớm tụ sớm tan? Không có cửa đâu!”

Bùi Minh thở dài: “Ngươi thực sự là… một điểm cũng không thay đổi. Cũng bởi vì như vậy nên chúng ta mới không thể nào có kết quả tốt.”

Tuyên Cơ chợt đem mặt ép sát mắt hắn, cả giận nói: “Ta như vậy? Ta dạng kia? Ta không đủ đẹp? Ngươi từng nói ta rất đẹp! Ta không chịu đem trận pháp cùng cơ mật Vũ Sư quốc cho ngươi hay sao? Là chính ngươi cự tuyệt! Ta không đủ để yêu ngươi sao?! Ngươi nói ngươi không thích ta mạnh mẽ, ta liền chặt chân! Ai có thể yêu ngươi hơn ta?! Nhưng còn ngươi thì sao? Mấy trăm năm qua chỉ một cái liếc mắt ngươi cũng không chịu! Ngươi có lúc nào để ý tới ta?!”

Bùi Minh đẩy ả ra: “Cũng là bởi vì biết ngươi sẽ nổi điên, ta mới không đến!”

Tuyên Cơ nắm lấy Minh Quang kiếm, chọc vào sâu thêm mấy tấc rồi rút ra, Bùi Minh lại ói ra mấy ngụm máu lớn. Tuyên Cơ hai mắt sáng rực quát lên: “Nói! Mau dùng danh nghĩa thần quan thề ngươi sau này vĩnh viễn chỉ có mình ta, thề ngoài ta vĩnh viễn sẽ không nhìn ai khác, liếc mắt nhìn ta đập nát con ngươi của ngươi!”

Dung Quảng có chút hả hê nói: “Nói mau lên Bùi Minh, nói rồi ngươi có thể nhặt mạng nhỏ về!”

Bùi Minh mắng: “Im miệng! Mẹ nhà nó. Bùi Minh ta đây cứ tưởng sẽ được chết nơi chiến trường hay chết quang minh chính đại dưới kiếm, ai ngờ sẽ chết trong tay quỷ nữ!”

Không có được câu trả lời mong muốn, Tuyên Cơ hoàn toàn bị chọc giận, vồ lên đỉnh đầu Bùi Minh. Tạ Liên quả thực không thể đợi thêm nữa, nắm chặt Phương Tâm sau lưng, nói: “Tam Lang a, ta cảm thấy tình huống này có chút nguy cấp, đệ nói có người đuổi tới sao? Không đuổi kịp đâu hay là chúng ta ra tay trước đi!”

Hoa Thành nói: “Đuổi kịp. Ca ca nhìn, tới rồi.”

Hắn vừa dứt lời, Tuyên Cơ đang giận đến phát rồ bỗng dưng đình chỉ toàn bộ động tác.

Ả tựa như trúng định thân thuật*, từ vẻ mặt đến động tác, tất cả đều cứng đơ lại. Bùi Minh đã bị ả cầm kiếm chọc qua chọc lại năm, sáu lần, máu ói đầy ra đất, mà phía trong bóng tối, bỗng nhiên vang lên tiếng móng trâu. Không nhanh không chậm, bình tĩnh mà đi. Không lâu sau, một người cưỡi trâu đen hiện ra trước mắt.

*một ma thuật hạn chế cử động.

Người cưỡi trâu đen lại là một lam y cô nương, ánh mắt trong veo vẻ mặt lắng đọng. Chậm rãi đến gần, hơi ngẩng đầu nhìn về phía trước. Bùi Minh bên mép đều là máu tươi, ngơ ngẩn nói: “… Vũ Sư quốc chủ?”

Cô nương kia nhìn về phía hắn, ánh mắt thần sắc không thay đổi, khẽ mỉm cười cúi đầu đáp lễ.

Tạ Liên cũng kinh ngạc: “… Vũ Sư quốc chủ?”

Hoa Thành nói: ” Không sai. Vũ Sư hiện đảm nhiệm trên Thiên Đình, chính là công chúa thứ mười sáu Vũ Sư Hoàng, cũng là vị quốc chủ cuối cùng của Vũ Sư quốc.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.