*
Y ngàn dặn vạn dò, kêu Phong Tín trước tiên ở lại chỗ này bảo vệ quốc chủ vương hậu, còn chính mình thì rời khỏi căn nhà tranh rách nát. Cứ đi được một đoạn lại ngoái đầu, tim đập thình thịch thình thịch, tựa hồ muốn nhảy ra ngoài lồng ngực. Sau khi đi được một quãng dài, quay đầu xác định Phong Tín không có bám theo mình, lúc này mới dám yên tâm.
Bình định lại tinh thần, vừa đi vừa nghỉ cuối cùng đã qua mười mấy dặm, Tạ Liên rốt cục tìm được chỗ thích hợp —— một mảnh đất trống dọc trên đường núi hoang vu tích dã.
Liếc nhìn bốn phía không có lấy một bóng người, Tạ Liên lúc này mới rút lụa trắng ra ngoài, bọc từng vòng lên mặt thật kín kẽ. Xong xuôi phi thân lên một cành cây, ẩn náu thân hình, nín hơi ngưng thần. Tiếp đó, chính là chậm rãi chờ người qua đường đi đến.
Không sai, “biện pháp” của y chính là “cướp của người giàu chia cho người nghèo”.
Mấy chuyện kiểu này, Tạ Liên chỉ được nghe kể từ trong thoại bản, loại chuyện lấy thân phận anh hùng trộm những nhà giàu san sẻ cho người khó khăn, chính y chưa từng làm, cũng chưa từng muốn làm. Bởi vì, trước kia bản thân y luôn cố chấp như vậy: mặc kệ điểm tô cho đẹp ra sao, bất luận mục đích hợp tình cỡ nào, thì đánh cướp chính là đánh cướp, ăn cắp chính là ăn cắp. Bằng không lấy thân thủ của Tạ Liên, đừng nói là vượt nóc băng tường lén trộm chút đồ, ngay cả khi bị người phát giác, cũng có thể hốt hết một kho bạc rồi chạy thoát.
Nhưng đã đi đến bước này, thật sự là không còn biện pháp nào khác. Có một điều này phải nói, “cướp” so với “trộm” nghe chừng tốt hơn một tí, đại khái nó vẫn được tính là “quang minh chính đại”. Giãy dụa đôi co một hồi, Tạ Liên chợt đánh mình một bạt tai, trong lòng đã định sẵn kế hoạch cướp của người giàu, cứu tế mình nghèo.
Đây là biện pháp nhanh nhất rồi!
Tạ Liên ngồi xổm ở trên cây, nguyệt hắc phong cao*, khắp nơi vắng lặng không có một bóng người, nhưng tâm y vẫn đập ầm ầm kinh hoàng.
*Nguyệt hắc phong cao [月黑风高]: Vốn là “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả.” Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối).
Đổi lại là lúc săn giết yêu thú hung ác nhất, y cũng không khẩn trương đến vậy, đôi tay run run rẩy rẩy thò vào trong y phục, lôi ra một cái màn thầu đông cứng lạnh ngắt.
Nếu như với việc ăn ngươi còn có thể chọn ba kiếm bốn, chỉ bằng nói ngươi chẳng hề đói bụng, bản thân Tạ Liên hoàn toàn hiểu được chuyện này, trong miệng liền lan tỏa mùi vị màn thầu quen thuộc.
Mặt trời đằng đông sắp sửa mọc, ban đêm nhiệt độ vô cùng lạnh lẽo, Tạ Liên ngồi trên cây gặm nhấm từng miếng màn thầu nguội ngắt, thi thoảng thở ra từng hơi ấm áp. Bởi vì không muốn bị phát hiện nên Tạ Liên dẹp ngay ý định cắm cọc ở nơi nhiều người qua lại, đặc biệt chọn chỗ hẻo lánh hoang sơ, đợi đợi chừng khoảng hai canh giờ, phía cuối con đường mới lờ mờ xuất hiện một cái bóng.
Tạ Liên cảm thấy rất là phấn chấn nha, vội vàng nhét cái bánh bao đang cắn dở vào, nhìn chằm chằm xuống cái bóng đang chậm rãi lại gần, lúc sau mới phát hiện, thì ra là một ông lão.
Lão nhân gia này, tuy rằng quần áo gọn ghẽ ngăn nắp nhìn qua rất có tiền, thế nhưng lại không nằm trong phạm vi đối tượng của Tạ Liên. Y cũng không quá thất vọng chỉ lặng lẽ thở dài một hơi, xong không để ý nữa, quả quyết thả người đi, tiếp tục chờ đợi lượt kế tiếp.
Một canh giờ tiếp theo đã trôi qua, Tạ Liên ngồi xổm nãy giờ tê hết cả chân, nửa người dưới tưởng chừng muốn đông thành đá, may thay lúc này xuất hiện thêm một người. Y nhìn người cũng bước rất chậm, thầm nghĩ ngợi: “Chẳng lẽ lại là lão nhân gia?”
Đợi đến khi người kia chậm rãi đến gần, y mới phát hiện, không phải lão nhân gia mà là thanh niên.
Thanh niên kia dáng dấp hàm hậu, vẻ mặt tươi cười, nguyên nhân hắn đi rất chậm là bởi trên vai gánh một túi gạo nặng trình trịch. Tạ Liên lòng bàn tay đổ mồ hôi, trong lòng thầm thương lượng với chính mình: “…… Động thủ sao?”
Do dự một chút, y đành quyết định buông tha.
Nguyên do là bởi vì, thanh niên này quần áo lam lũ, giày cỏ trên chân đều đã bị mài hỏng, lộ ra ngón chân đầy đất, có vẻ khá là bần cùng. Nhìn hắn cao hứng như thế, nhất định là bởi đã kiếm được gạo ăn, nói không chừng người nhà hắn đã đói bụng nhiều ngày rồi. Hay biết đâu túi gạo là hắn bán con bò duy nhất trong nhà để đổi lấy, vạn nhất bị cướp, chẳng phải sẽ tuyệt vọng lắm sao?
Tạ Liên suy nghĩ lung tung nửa ngày, sau đó mới nghĩ hay chỉ cướp một nửa thôi cũng được, nhưng lúc này thanh niên kia đã đi xa lắm rồi. Đành vậy thôi, Tạ Liên chẳng thèm cân nhắc nữa, tiếp tục ngồi chờ người kế tiếp.
Cứ như vậy, y ngồi xổm trên cái cây này đã vài cái canh giờ, từ trời tối cho tới lúc sáng. Trong khoảng thời gian vừa rồi, trên đường xuất hiện cả chục bóng người, mỗi lần Tạ Liên muốn động thủ, đều bởi vì đủ loại lí do cân nhắc mà buông tha cho bọn họ. Nhiều lần y đã nghĩ, hay là quên đi thôi! Vẫn nên trở về thì hơn! Căn bản chả có kẻ cướp nào như y cả, tiền dâng tận miệng còn chê. Nhưng vừa nghĩ tới sau khi trở về, thuốc cũng mất đồ ăn cũng không còn, đành phải ngồi lại tiếp tục chờ.
Hơn nửa ngày hôm sau, rốt cục, từ xa xa cuối cùng cũng có một người đi tới.
Đó là một nam tử trung niên thân mang y phục hoa lệ, thầm đoán không giàu sang thì cũng cao quý, tướng mạo hung ác dữ tợn khiến người nhìn phản cảm, thật dễ đoán chẳng phải hạng tốt lành gì cho cam.
Có điều, cái gọi là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, Tạ Liên không nhịn được lại ngẫm: “Vạn nhất người này bề ngoài là hung thần ác sát, trên thực tế lại là người tốt thì sao? Coi như hắn có tiền, nhưng chẳng lẽ hắn đáng bị cướp ư?”
Đang lúc đấu tranh tinh thần kịch liệt, trong bụng đột nhiên xuất hiện một tiếng ục ục đánh thức y, Tạ Liên trong lòng thở dài: “Thôi, không quản được nhiều như vậy. Tùy tiện đi!”
Quyết định xong y liền từ trên cây nhảy xuống, hô một câu quen thuộc: “Đứng lại!”
Nửa đường nhảy ra một người bịt mặt, nam tử kia giật cả mình, cảnh giác hỏi: “Ngươi là ai? Lén lén lút lút che mặt trốn ở chỗ này muốn làm gì?!”
Tạ Liên nhắm mắt nói bừa: “…… Đem…… Đem……” Trong lòng vẫn còn chướng ngại, y suy đi nghĩ lại mới hô ra một câu ——”Đem tiền trên người giao ra đây!”
Nam tử kia há hốc miệng, thình lình nhảy dựng lên cao ba thước: ” Bớ người ta! Cứu mạng! Có cướp!” Hô xong liền nhanh chân bỏ chạy. So với việc chạy trốn, Tạ Liên thật ra lo lắng hắn la to dẫn thêm người tới, tuy kỳ thật nơi này là hoang sơn dã lĩnh không thể nào đã khai phá, coi như có người tới y cũng có thể lập tức chạy trốn, nhưng dù sao người ta hay có tật giật mình, lập tức đuổi theo hét: “Đứng lại! Đừng có hô mà!”
Nam tử kia nào sẽ nghe theo, tiến vào rừng cây lẩn lẩn trốn trốn, “Ôi” hét thảm một tiếng. Tạ Liên lo lắng trong rừng có mãnh thú tập kích nam tử kia, vội vàng nói, “Chờ chút! Cẩn thận!…” Ai ngờ rằng, đuổi theo đến nơi nhìn kĩ, nhất thời sững sờ, sắc mặt đột ngột chuyển trắng bệch!
Trong rừng cây có mấy người đã đứng sẵn,đang cùng nhau nhìn chăm chăm về phía y. Tạ Liên định thần nhìn lại, phát hiện điểm không đúng, đây căn bản cũng không phải là người. Bởi vì nam tử kia giống như không nhìn thấy bọn họ, vẻ mặt còn hoang mang hoảng loạn, hơn nữa, trong số đó có mấy người Tạ Liên đều cực kì quen mắt.
Đương nhiên nhìn quen mắt rồi. Mấy người này y đều từng nhìn thấy ở Tiên Kinh trước kia, có thượng thiên đình cũng có hạ thiên đình. Tất cả đều là thần quan!
Nam tử kia kêu thảm thiết là bởi vì té lộn mèo trên đất, trong tay cầm một xấp bùa hộ mệnh lớn, run run cầu khẩn: “Đại tiên đại tiên! Mau tới cứu ta! Nhanh cứu cứu ta!” Mà hắn vừa hô “đại tiên”, thật là ước gì được nấy, đều kéo tới cả rồi.
Vào giờ phút này, mấy thần quan kia chăm chú soi xét Tạ Liên, nhìn kĩ đến nỗi y không dám động đậy gì thêm. Mắt thấy quái khách che mặt đánh cướp mình đứng ngốc tại chỗ, nam tử kia vội bò lên, chạy bay như một làn khói. Tạ Liên cũng không đuổi theo, vì hiện tại cả người y cứng ngắc lại, một thân mồ hôi lạnh vã ra như tắm, lòng tràn ngập nỗi hoảng sợ.
Đúng, chính là hoảng sợ.
Y chỉ ngóng trông lụa trắng che mặt mình đầy đủ kín kẽ, chỉ mong mấy thần quan ngày xưa từng qua lại quên biến hình dáng Tạ Liên này. Nhưng thật không như mong muốn, bỗng một thần quan nghiền ngẫm xong ngạc nhiên bật thốt lên: “…… Đây không phải…… Thái tử điện hạ sao?”
“……”
Một thần quan khác kinh hãi không kém, “A, đúng là thật này! Thái tử điện hạ tại sao lại ở chỗ này? Sao vẫn còn mặc trang phục kia thế?”
Tạ Liên tâm càng trầm xuống, cơ hồ muốn đào cái hố chui xuống.
“Vừa rồi cái người kia kêu ‘ cứu mạng ” cướp đoạt ” kẻ cướp ‘? Có kẻ cướp đuổi theo hắn? Kẻ cướp là….. Thái tử điện hạ?!”
“Trời ạ! Thái tử điện hạ…… sao lại làm ra chuyện như vậy?!”
Nghe hết vài câu, Tạ Liên suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh tại chỗ. Không biết qua bao lâu, y mới khàn khàn nói: “Ta……”
Tạ Liên một lòng muốn giải thích, nhưng thật khó để mở miệng, từng câu từng chữ kẹt lại trong cổ họng. Mà vài tên thần quan sắc mặt cũng thập phần vi diệu. Một lát, một thần quan tiến lên vỗ vỗ vai y: “Không có sao, không có sao, thái tử điện hạ, chúng ta hiểu mà.”
Tạ Liên bị hắn vỗ mấy cái, căn bản không gục gối nhưng suýt nữa đứng không vững, lại nói: “Ta……”
Thần quan này cười ha ha vài tiếng, xong nói: “Ngươi cũng bởi quá khó khăn mới làm như vậy, có thể lý giải. Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không nói cho người khác đâu.”
Tạ Liên khó mở miệng chính là câu này, đối phương đã lên tiếng giành trước, y liền hoàn toàn không biết nên nói tiếp gì nữa, sau mới lẩm bẩm: “…… Được, cảm tạ. Này, ta…… Ta trở về. Trở về.”
Đến tột cùng y cũng không biết chính mình làm sao rời đi được, nói chung, y chỉ biết rằng mình đang đứng trên con đường núi cô quạnh, bị mặt trời phía đông gió đêm lạnh lẽo thổi tỉnh.
Đến đây, Tạ Liên mới rốt cục phản ứng lại, vừa nãy đã xảy ra một chuyện đáng sợ dường nào.
Y, Tạ Liên, Tiên Lạc thái tử —— kẻ cướp?!
Vì sao lại biến thành như vậy?!
Giờ khắc này Tạ Liên cực kỳ hối hận, y lúc trước nhất định là điên rồi mới nghĩ đến chuyện chặn đường cướp đoạt, chuyện đã xảy ra không thể nào ngăn cản. Vì sao lại không khéo như vậy, bản thân chưa hề làm gì, nhưng vừa vặn lại bị hiểu lầm?!
Đường đời Tạ Liên chưa bao giờ từng gặp phải chuyện như vậy, căn bản không biết nên làm gì, cả người từ đầu đến chân đều ở nóng rực, trong đầu hỗn độn một mảnh, đem mặt vùi sâu vào trong tay. Nếu như thời gian có thể đảo ngược, y thậm chí nguyện ý dùng mấy năm tuổi thọ cùng tu vi để đổi. Đang ảo não không thôi, dư quang khóe mắt bỗng nhiên quét đến một bóng người màu trắng mơ mơ hồ hồ phía trước, trong lòng nhất thời cả kinh, vội ngẩng đầu hô: “Ai?!”
Y vừa ngẩng đầu, bóng người kia trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi, mà Tạ Liên đã vã một thân mồ hôi lạnh.
Tuy rằng không nhìn được mặt của người kia, nhưng y luôn cảm thấy, trên gương mặt đó, như thể mang theo một tấm mặt nạ!
Mắt đảo quanh một vòng, lại chẳng thấy tung tích bất luận người nào, Tạ Liên hoài nghi không lẽ chính mình tâm hoảng ý loạn rồi sinh ra ảo giác. Bất kể là phải hay không, y cũng không dám ở nơi này thêm nữa, liền vội vã xuống núi.
Sau khi trở về, Phong Tín đã đợi y hơn nửa ngày, vừa thấy thân ảnh quen thuộc liền chạy tới: “Điện hạ huynh đã đi đâu vậy? Đến cùng là huynh nghĩ ra biện pháp gì?”
Tạ Liên nào dám nói cho hắn biết. Đối với bất kỳ người nào y cũng không thể nói, với Phong Tín lại càng không thể. Tạ Liên quả thực không có cách nào tưởng tượng nổi, một Phong Tín vẫn luôn tin y đức hạnh vô song nếu biết biện pháp kia sẽ nghĩ như thế nào, chuyện này, y chỉ muốn vĩnh viễn chôn ở trong lòng, nát ở trong bụng mới tốt. Nghĩ ngợi một lúc, Tạ Liên hàm hồ trả lời: “Không có.”
Phong Tín ngạc nhiên cực kì: “Hả? Vậy huynh đi ra ngoài lâu như vậy làm gì?”
Tạ Liên lời nói tinh thần đều có chút hoảng hốt: “Đệ đừng hỏi nữa. Ta cái gì cũng không làm.”
Phong Tín cảm thấy hết sức kỳ quái, nhưng hỏi thế nào Tạ Liên cũng không chịu nói, phận làm người hầu như hắn cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ đành thấp giọng nói: “Vậy ngày mai chúng ta vẫn đi làm xiếc?”
Tạ Liên lại nói: “Ta không đi nữa.”
Y hiện tại đã triệt để hỗn loạn, trong đầu không kiềm được mà lo lắng: vạn nhất vừa vặn gặp gỡ nam tử kia thì nên làm gì? Vạn nhất hiện tại đã bắt đầu truy nã toàn thành thì sao? Phong Tín cũng cảm thấy biểu hiện của y là lạ, liền nói “Huynh mệt sao? Hay là như vậy đi, điện hạ không muốn đi ra ngoài, ta một mình đi là được. Huynh gắng chuyên tâm tu luyện đi.”
Nhưng hắn không biết, Tạ Liên căn bản không còn tâm trạng tu luyện.
Trước kia, Tạ Liên một lòng dốc sức tu luyện, bởi vì chỉ có cách đó mới có cơ hội trở lại thiên đình, nhưng bây giờ, y đối với chuyện trở lại lên thiên đình cũng sinh ra hoảng sợ.
Tuy rằng mấy người … tiểu thần quan kia nói bọn họ sẽ giữ bí mật, nhưng ai biết bọn họ thật sự nói hay không? Biết đâu bây giờ lên thiên đình đã truyền khắp chuyện ngày hôm nay?
Vừa nghĩ tới có loại khả năng này, Tạ Liên quả thực không thể nào thở nổi. Y tuyệt đối không cách nào chịu đựng được vết dơ như vậy, bị cả trên cả dưới Thiên Đình, thậm chí cả nhân gian cũng đâm đâm réo réo!
Trong tâm khốn đốn mệt mỏi, Tạ Liên hỗn loạn thiếp đi. Cảm giác ngủ cũng không được an ổn, trằn trọc trở mình, bản thân không biết đã gặp ác mộng gì mà đột nhiên thức tỉnh, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối rồi.
Phong Tín không ở đây, quả nhiên một mình đi ra ngoài làm xiếc, đến bây giờ vẫn chưa có trở lại, sát vách phòng truyền đến tiếng ho khan của quốc chủ cùng tiếng nói chuyện trầm thấp của vương hậu. Tạ Liên nằm trên đất, vừa tỉnh lại liền bắt đầu không kìm lòng được tưởng tượng, nếu như chuyện này thật sự truyền ra, bị cha mẹ biết rồi sẽ như thế nào, bọn họ sẽ không thể tin tưởng nổi. Quốc chủ có lẽ sẽ tức giận đến nổi trận lôi đình, một bên ho ra máu một bên mắng y là niềm sỉ nhục của Tiên Lạc, mà vương hậu chắc chắn không mắng y, nhưng nàng nhất định sẽ thương tâm gần chết, bởi vì nàng hiểu rõ hài tử đã làm cho bọn họ hổ thẹn rồi.
Nghĩ tới đây, Tạ Liên lại bắt đầu khó thở, y nhanh chóng tìm một chỗ yên lặng một chút, nhảy từ trên chiếu một bánh xe bò xuống, xông ra ngoài, đón gió lạnh lẽo chạy lung tung mười mấy dặm.
Nơi có người y đều không dám dừng lại, bởi vì y luôn cảm thấy ánh mắt người khác đang theo dõi mình, tìm mãi không chỗ nào thích hợp, cuối cùng chạy tới một ngôi mồ vắng vẻ không bóng người, y mới rốt cục dừng bước.
Đêm nay so với đêm trước còn lạnh giá hơn, đến nơi này, Tạ Liên mới phát hiện, gò má cùng tay đều bị đông cứng lại, thân thể hơi run cầm cập. Cũng không chỉ có lạnh giá thôi, biết đâu còn có thứ gì đáng sợ hơn. Tạ Liên không tự chủ được ôm lấy cánh tay, thở từng hơi nhiệt khí, đảo đảo con mắt, cuối cùng dừng lại trên một nấm mồ, kế cận có hai vò rượu cúng.
Xem ra, chủ nhân ngôi mộ này khi sống là một người yêu rượu, nên khi chết rồi người đến tảo mộ cũng mang theo rượu. Tạ Liên ngồi xổm xuống cạnh bên, y chưa từng từng uống rượu, nhưng từng nghe người ta nói qua rượu vào ấm người, còn có thể quên hết mọi chuyện, khựng lại chốc lát, bỗng nhiên nhấc vò rượu lên mở cái nắp ra.
Rượu này cũng không phải rượu ngon nên mới để lại một vò lớn như vậy, hương vị nồng nặc sặc lên tận mũi, Tạ Liên uống vào ngụm lớn, bị sặc mùi ho khan mấy tiếng, nhưng ngược lại khá ấm áp. Uống xong một hớp, Tạ Liên lau lau gò má, ngồi thẳng lưng ôm cái bình lên, từng ngụm từng ngụm rót vào miệng.
Trong cơn mơ màng, y mờ mờ nhìn thấy một đốm lửa nhỏ bay quanh mình, tựa hồ rất gấp gáp nóng vội. Tạ Liên chỉ lo đến chuyện uống rượu, căn bản chả buồn để ý. Quỷ hỏa kia giống như liều mạng lao về phía y, nhưng bởi vì là ngọn lửa hư vô cho nên mỗi lần bay tới, cũng chỉ có thể miễn cưỡng xuyên qua, vĩnh viễn không cách nào chạm được vào người nọ.
Một vò trút xuống, Tạ Liên đã sớm say ngất, đôi mắt lờ đờ lim dim, xem nó bay tới bay lui trông thực đáng thương, nhưng cũng thực buồn cười, y không nhịn được thổi phù một tiếng, cùi chỏ chống cạnh vò rượu, hất cằm nói: “Ngươi đang làm gì ở đây vậy?”
Quỷ hỏa kia lập tức khựng lại giữa không trung.
___________________________
Tác giả có lời muốn nói: fafa vẫn luôn đi theo _(:з” ∠)_