Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Quyển 4 - Chương 191



*

*Vô bi vô hỉ: không buồn, không vui

Tạ Liên không biết mình đang tỉnh hay đang ngủ.

Nếu nói y tỉnh, thì y đối với thế giới bên ngoài này không có cảm giác hay cho dù là một mảng nhỏ kí ức, nhưng nếu nói y ngủ, thì vì sao đôi mắt của y vẫn trợn to đây?

Thời điểm Tạ Liên tỉnh lại, Bạch Vô Tướng đem bội kiếm đã nhuốm đen đưa cho y, như trưởng bối tặng quà cho đứa trẻ nhỏ ngoan ngoãn, bảo: “Đây là lễ vật ta đưa cho ngươi.”

Nói xong, hắn vỗ vỗ cán kiếm, ý tứ sâu xa mà ôn hoà: “Nó, tuyệt đối so với lần đầu tiên ngươi có được và những thanh kiếm Quân Ngô đưa cho ngươi kia, càng sắc bén hơn nhiều lắm.”

Tạ Liên mặc hắn giúp mình đeo kiếm lên hông, không lên tiếng, cũng không phản kháng. Có lẽ là vì, phản kháng cũng vô dụng.

Y cứ như thế, đổi một thân quần áo mới, một bội kiếm mới, lôi thân thể giống như vừa chết đi sống lại, hướng về màn đêm u tối phía sau lối ra khỏi miếu thái tử. Bạch Vô Tướng đột nhiên kêu y: “À còn nữa.”

Tạ Liên dừng bước. Bạch Vô Tướng im hơi lặng tiếng đi tới bên cạnh, đem lụa trắng đặt vào trong tay y: “Ngươi đã quên cái này.”

Đó là lụa trắng lúc trước y dùng để che mặt, nay lại là dải lụa trói buộc lúc vạn kiếm xuyên tâm.

Tạ Liên một mình, loạng chà loạng choạng đi xuống núi.

Lúc này đã là ban ngày, mặt trời cũng đã lên, nhưng tia nắng chiếu trên người cũng chẳng thể khiến Tạ Liên ấm hơn dù chỉ một chút.

Dọc theo con đường núi, y nhìn thấy dòng suối nhỏ chảy róc rách róc rách, trong veo náo nhiệt biết bao. Tiến lại gần dòng suối, trong nước phản chiếu hình dáng của y, Tạ Liên nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu kia.

Khuôn mặt vẫn vậy, trơn bóng trắng nõn, một vết thương cũng chẳng có, cả phần cổ, ngực, bụng, mọi chỗ, cũng như thế.

Y nhìn một lúc lâu liền dời ánh mắt không muốn tiếp tục nữa, cúi đầu vốc lên mấy ngụm nước trong, rửa mặt, lại uống vài ngụm. Uống xong, chợt phát hiện ra hình như ở thượng nguồn có vật gì đó.

Y ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên bờ sông cách đó không xa, cạnh một tảng đá có một cỗ thi thể, nhìn quần áo, chắc hẳn là hán tử làm xiếc kia.

Người này không chết dưới núi, mà là chết trên đường, có một vết máu đậm rõ ràng trên tảng đá, coi bộ là trong đau đớn hoặc hoảng sợ, va vào đá mà chết. Xác chết đã mục rữa, nửa thân dưới ngâm trong nước, tỏa ra mùi tanh tưởi ghê rợn, xác chết không nhúc nhích, nhưng trên mặt sinh ra mấy khuôn mặt người dị dạng, đang chuyển động mấp máy.

Tức thì, Tạ Liên ngã xuống bên dòng suối, ôm bụng nôn mấy canh giờ, nôn đến hộc cả ra máu.

Sau khi xuống núi, y đi một hồi lâu, không mục đích không điểm đến cứ vậy mà bước trên đường lớn. Đột nhiên, một bàn tay đập lên vai y, kéo y vào trong hẻm. Tạ Liên quay đầu, không nhìn thấy khuôn mặt đối phương, đã thấy một nắm đấm xông đến: “Những ngày qua huynh chạy đi đâu!!!”

Phía sau nắm đấm là khuôn mặt tức giận của Phong Tín, thời điểm Tạ Liên vừa nhìn thấy, đã bị một cú này đánh cho ngã nhào.

Phong Tín cũng không ngờ được y lại dễ dàng bị đánh ngã như vậy, nhìn quả đấm của mình, rồi lại nhìn Tạ Liên đang nằm trên đất, sững sờ thật lâu, chưa kịp cúi xuống đỡ người, Tạ Liên đã tự mình bò dậy. Sắc mặt Phong Tín hơi thay đổi một chút, nhưng vẫn không hoà hoãn thêm phần nào, lại mắng: “Huynh khoẻ mạnh quá ha! Nói một tiếng đã đi rồi, mà một lần đi liền hai tháng không thấy tăm hơi! Huynh có biết bệ hạ bọn họ lo lắng cho huynh như thế nào không?!”

Tạ Liên lau máu trên mặt, nói: “Xin lỗi.”

Thấy máu trên mặt y càng lau càng bẩn, Phong Tín hít sâu một hơi, nói: “Điện hạ! Xin lỗi thì thôi vậy, lời nói của chúng ta bây giờ thật vô vị, thế nhưng huynh…huynh đến tột cùng là làm sao vậy? Trong thời gian qua huynh đã làm gì? Có chuyện gì không thể nói cho chúng ta nghe ư?” Rồi hắn chú ý đến thanh hắc kiếm bên hông Tạ Liên, lại hỏi tiếp, “Kiếm này huynh lấy từ đâu ra?”

Tạ Liên muốn đáp. Thế nhưng, nhớ tới mâu thuẫn trước khi rời đi với Phong Tín, nhìn thấy vẻ mặt chần chừ kia, còn nghĩ đến những trải nghiệm y không muốn trải qua lần nữa kia, chỉ có thể nói một tiếng: “Xin lỗi.”

Hai người trở lại chỗ ẩn thân ban đầu, Vương hậu vừa thấy Tạ Liên liền chạy đến ôm y khóc nấc lên. Quốc chủ nhìn đã già đi không ít, lúc trước là tìm tóc bạc giữa những sợi tóc đen, bây giờ liền thành tìm tóc đen giữa mái đầu hoa râm. Nhưng ông làm sao có thể không tức giận đùng đùng, nói vài ba câu đã từ chối không mở miệng nữa. Đại khái là lại sợ y kích động chạy đi mười ngày nửa tháng không thấy tăm hơi, ngôn từ cử chỉ của ba người lúc này đối với y vô cùng cẩn thận.

“Phong Tín”, Đơn giản ăn một món thanh đạm, Tạ Liên lấy thanh hắc kiếm giắt bên hông xuống, đưa tới nói: “Thanh kiếm này cho đệ, cầm lấy đi.”

Phong Tín cảm thấy bàn tay cầm kiếm của y đang từng chút từng chút run rẩy, nhưng hắn không đoán được là vì điều gì, thắc mắc: “Tại sao phải đưa ta cầm?”

Tạ Liên nói: “Lúc trước đệ không phải cần tiền sao.”

Nghe vậy, trên khuôn mặt Phong Tín bỗng nhiên loé lên vẻ bi thương, lập tức lắc lắc đầu: “Hiện tại không cần nữa.”

Tạ Liên không nói thêm, ném thanh hắc kiếm qua một bên chẳng thèm để ý nữa, nằm xuống ngủ.

Lần này quay về, Tạ Liên giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra, hy vọng có thể nhanh chóng trở lại trạng thái như cũ, tranh thủ biến mọi việc quay về bình thường. Rất nhanh, y đã bàn với Phong Tín việc cùng nhau tiếp tục đi làm xiếc.

Ban đầu Phong Tín vẫn có chút không yên tâm: “Quên đi, huynh vẫn nên nghỉ ngơi thêm hai ba ngày thì hơn.”

Tạ Liên nói: “Ta nghỉ ngơi sắp hai tháng luôn rồi. Nếu như những kẻ kia lại đến gặp đệ tìm phiền phức, hai người chúng ta còn có thể cùng ứng phó.”

Phong Tín lại nói: “Những người làm xiếc đó từ lâu đã không xuất hiện.”

Không phải bởi vì hán tử làm xiếc kia chết rồi, không còn ai dẫn dắt, mà là bởi vì Phong Tín đóng quân ở đây đã lâu. Mới đến, mọi người còn cảm thấy mới mẻ, nhưng sau một quãng thời gian, sự mới mẻ đó cũng gần như biến mất, xem hắn với người làm xiếc ở bản địa chẳng khác là bao. So với dĩ vãng, Phong Tín liền mất đi sức cạnh tranh. Không tạo thành uy hiếp lớn, người làm xiếc khác cũng sẽ không đến gặp hắn gây phiền phức.

Vì lẽ đó, mặc cho Phong Tín ra sức bắn tên như thế nào, tay nghệ tuyệt vời làm sao đi nữa, người quan sát và khen thưởng ngày càng ít đi một nửa. Thậm chí bây giờ còn chưa bằng một phần mười ban đầu. Hơn nửa ngày trôi qua, Phong Tín mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, ngồi xuống một bên. Tạ Liên nói: “Đến lượt ta lên.”

Phong Tín cả kinh: “Có được không đấy điện hạ?”

Tạ Liên thế mà đứng thẳng lên. Vừa nhìn thấy có người khác đến thay, người đi đường vô cùng hứng thú, hỏi: “Vị tiểu ca ca này có sở trường gì đấy?”

Tạ Liên không đáp, chỉ lượm một cành cây, tự mình bắt đầu biểu diễn một bộ kiếm pháp. Tuy rằng thứ đang nắm là cây cỏ, nhưng kiếm pháp lại tuyệt mĩ vô cùng, gió thổi qua mang theo kiếm ý sắc bén, bởi vậy, cũng có vài người nể mặt khen hay. Phong Tín đứng một bên nhìn, thần sắc trở nên phức tạp, nhanh chóng quay đầu đi.

Tạ Liên không còn tâm xấu hổ, cũng đã đặt xuống gánh nặng trong lòng, tiếp tục chăm chú múa kiếm. Lúc này, chợt nghe trong đám người có một tiếng hô to: “Không dễ nhìn! Không dễ nhìn chút nào cả! Khó coi chết đi được! Ai thèm xem ngươi cầm cành cây hạt kê chọc chọc hả?”

Phong Tín lập tức đứng lên, lớn tiếng quát: “Miệng ngươi không thể nói lời sạch sẽ cho ta nghe chút à!”

Tạ Liên dừng động tác, nhìn sang. Chỉ thấy một người trong đám đông vừa cắn hạt dưa vừa nói, lộ ra vẻ xem náo nhiệt. Hắn hướng Phong Tín thét lên: “Lão tử đến xem xiếc! Muốn nói gì làm gì thì kệ ta, lũ ăn bố thí các ngươi lấy tư cách đâu mà đòi quản? Đổi kiếm thật! Đổi kiếm thật bổn đại gia thích có lẽ sẽ thưởng cho các ngươi thêm vài đồng đấy!”

Hắn hô một tiếng, những người khác cũng hô theo. Phong Tín giận dữ, đang định ra tay, bỗng thấy một thân ảnh màu trắng lóe lên, Tạ Liên đã xuất hiện bên cạnh kẻ kia, một phát túm được hắn, ném lên trên trời.

Y vừa ra tay, sức mạnh vô cùng lớn, kẻ rảnh rỗi này tức thì bị y ném lên mấy trượng, đần độn rơi bịch xuống đất, tất cả mọi người đều cả kinh che miệng. Mà người kia “rầm” một tiếng, vì đập mạnh vào đất mà thất khiếu* chảy máu, kêu la thảm thiết, nhưng Tạ Liên vẫn chưa muốn dừng tay, đi tới nắm lấy hắn, bình thản không một gợn sóng nói: “Kiếm thật thì không có, nhưng cảnh giết người thật thì có đó, ngươi muốn xem không?”

Thất khiếu (bảy cái lỗ trên mặt): hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng.

Mọi người vây xem sợ hãi chạy trốn tứ phía, miệng kêu la: “Bớ người ta! Cứu mạng! Có kẻ giết người!”

Phong Tín càng thêm kinh hãi: “Điện hạ!!!”

Tạ Liên mắt điếc tai ngơ, chuẩn bị một lần nữa ném kẻ nọ lên cao mấy trượng rồi lại mặc hắn rơi xuống, Phong Tín kịp thời đi đến giữ y lại, đến cả che dấu thân phận của y cũng đã sớm quên, quát to: “Điện hạ!!! Huynh tỉnh lại đi! Huynh sắp đánh chết người rồi đấy!!!”

Ánh lửa đen ngụt bốc lên trong hai con ngươi của Tạ Liên, y giãy khỏi tay hắn, đem kẻ kia ấn lại vào trong lòng đất. Kẻ này giật chân một cái, sau đó không còn động đậy nữa.

Phong Tín nhào lên định xem mạch đập của gã, lại nghe cuối phố có người the thé thét to: “Chính là bọn họ! Ở nơi đó!”

Hỏng rồi! Binh lính Vĩnh An đến rồi!

Phong Tín toan bỏ chạy, vẫn thấy Tạ Liên còn đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm những binh lính Vĩnh An kia, tựa như muốn nhào đến đánh một trận cho bõ tức, liền chạy nhanh lại kéo y: “Huynh còn đứng đó làm gì, chạy mau!”

Hai người một đường chạy đông trốn tây, trở về nơi ẩn thân. Vừa vào cửa, mặc dù có vương hậu ngay trước mặt, Phong Tín vẫn tiếp tục truy vấn Tạ Liên: “Huynh vì sao lại gây ra chuyện như thế hả?!”

Phong Tín ban đầu tất nhiên sẽ vạn lần không dám ở trước mặt hai vị bệ hạ vương hậu làm càn như thế, nhưng tức giận dồn nén như vậy làm sao hạ xuống, có rất nhiều việc đã thay đổi từ lâu rồi. Tạ Liên liền hướng vương hậu nói: “Quay về nhà đi.”

Vương hậu nghi hoặc: “Hoàng nhi, con đến tột cùng là……” Tạ Liên cắt lời nàng, “Quay về nhà đi!”

Vương hậu muốn hỏi cũng không dám hỏi, chỉ đành nghe theo y quay về nhà. Tạ Liên lại chuyển hướng sang Phong Tín: “Ta đã làm gì?”

Phong Tín tức giận ngùn ngụt: “Huynh muốn đánh chết người kia!”

Tạ Liên phản bác: “Nhưng mà hắn không có chết. Hơn nữa đánh chết hắn thì có sao?”

“……”

Phong Tín ngạc nhiên tột cùng: “Huynh đang nói cái gì? Cái gì gọi là “đánh chết hắn thì có sao”?”

Tạ Liên nói: “Ai bảo tên tiện dân này muốn chết? Nếu muốn chết đến thế thì để ta tác thành cho, ta có lỗi gì chứ?

Giống như bị cách dùng từ của y doạ sợ, Phong Tín ngây người một hồi lâu, mới mở miệng: “Hắn……hắn đúng là phạm tội, tuy nhiên đâu đến nỗi phải chết? Đánh hắn một chưởng thì xong, vì sao chỉ vì một câu mà phải đánh chết hắn?”

Tạ Liên xen lời: “Đúng vậy. Hắn dám nói lời đó với ta, ta muốn hắn phải trả cái giá thật đắt.”

“……”

Phong Tín vẻ mặt không thể tin nổi: “Huynh sao lại nói ra lời như thế?”

Tạ Liên hỏi: “Nói cái gì?”

Phong Tín nói: “Huynh trước đây sẽ không dùng cái từ “tiện dân” này. Huynh thậm chí còn chưa từng nói lần nào.”

Tạ Liên nói: “Đệ đây là ý gì? Ta cũng chẳng phải thần tiên, ta phẫn nộ, ta căm giận không được hay sao?”

Phong Tín nghẹn lời một lát, miễn cưỡng nhả ra vài chữ: “Ta không phải ý này, thế nhưng cho dù thế nào, cũng không nên……”

Tạ Liên không muốn nghe, cũng không thèm nói chuyện với hắn nữa, một mình đi thẳng vào nhà, rầm một tiếng đóng cửa lại!

Vừa đóng cửa lại, y liền hô một tiếng, tự đập mình vào thành giường.

Lừa mình dối người! Y căn bản là đang lừa mình dối người!

Cho dù ra sao, căn bản không có khả năng làm thinh xem như không có chuyện gì, cũng không thể trở lại như cũ được nữa!!!

Buổi chiều, có người gõ cửa, Tạ Liên nghĩ là Phong Tín, quyết định không mở. Đợi một lát, mới nghe thấy thanh âm vương hậu vang lên: “Hoàng nhi, là mẫu hậu đây. Để mẫu hậu đi vào gặp con một chút thôi, có được không?”

Tạ Liên vốn định nằm yên giả chết, nhưng nằm một lát, vẫn là tiến đến mở cửa, thần sắc cực kì mệt mỏi: “Chuyện gì?”

Vương Hậu bưng một đĩa thức ăn, đứng trước cửa quan tâm mà hỏi: “Hoàng nhi chưa ăn gì đúng không?”

Tạ Liên nhìn nàng, gắng nhịn hồi lâu, mới thành công đem một câu “Chưa ăn cũng không ăn đồ người làm” đã dâng tới tận cổ họng nuốt xuống, nghiêng người sang một bên để mẫu hậu đi vào. Vương hậu đem đĩa thức ăn đặt lên bàn, mỉm cười từ ái: “Con thử xem.”

Tạ Liên vừa nhìn, tức giận đến muốn bật cười: “Đây là cái gì vậy?”

Vương hậu vô cùng trân trọng nhìn chúng: “Con xem, cái này là món xào “Bỉ Dực Liên Chi”*, còn cái này là canh “Hoa Hảo Nguyệt Viên”*….”

*Bỉ Dực Liên Chi: Chim bay liền cành

*Hoa Hảo Nguyệt Viên: Đoàn tụ sum vầy

Gọi bỉ dực liên chi thì hình dáng giống như một thi hai mệnh, gọi hoa hảo nguyệt viên thì lồi lõm gập ghềnh, Tạ Liên không thể không xen lời nàng: “Vì sao mấy thứ đồ này cũng phải lấy tên?”

Vương hậu nói: “Món ăn không phải nên có tên tuổi sao?”

Tạ Liên nói: “Đó là ngự thiện phòng trong hoàng cung mới đặt. Còn người bình thường nào có ai đặt tên cho món ăn?”

Hoàng cung, ngự thiện phòng, người bình thường. Vương hậu dừng lại một chút, cười cười: “Cũng không có ai quy định nhất thiết phải là ngự thiện phòng thì mới có quyền đặt tên, xem như mấy món ăn này gặp may đi. Đến, mau thử xem? Mẫu hậu đã dành ra một khoảng thời gian rất lâu để làm cho con đó.” Nói đoạn nhấc đũa lên. Nhưng Tạ Liên thì không cười, cũng không chịu nhúc nhích đũa.

Vương hậu vốn đang ngồi cười vui vẻ, nụ cười dần dần trầm xuống, thở dài: “Hoàng nhi à.”

Tạ Liên hỏi: “Việc gì?”

Vương hậu nói: “Con vì sao lại cãi nhau với Phong Tín?”

Tạ Liên căn bản không muốn giải thích, cũng không có khí lực để giải thích, chỉ nói: “Người cứ ngồi trong phòng đợi là được, không cần lo lắng mấy chuyện này.”

Vương hậu chần chờ một lát, mới nói: “Mẫu hậu biết rằng việc này không nên nói ra, thế nhưng, những ngày con không có ở đây, đều là Phong Tín đứa nhỏ này một mực chiếu cố bọn ta……”

Tạ Liên nhíu mày: “Mẫu hậu, người đến cùng có ý gì?”

Vương Hậu vội phân bua: “Hoàng nhi, con đừng tức giận, ta không phải đang chỉ trích con. Thật sự không phải! Ta biết con cũng rất khổ cực. Ta chỉ nói là, Phong Tín đứa nhỏ này từ xưa đến giờ đều theo chúng ta, theo con, sống cũng không dễ dàng mấy. Ta cảm nhận được, nó không phải không muốn đi, thế nhưng nó ở lại đến ngày hôm nay, tất cả đều là bởi vì nhớ kĩ tình cảm của con……”

Nghe đến đó, Tạ Liên bỗng nhiên đứng dậy, nói: “Có ai sống dễ dàng? Con sống dễ dàng sao?! Mẫu hậu, mọi người đừng hỏi nữa có được không, mọi người không nên xen vào nữa có được không!!”

Thấy y tông cửa xông ra, Vương hậu hoảng hốt, vội đứng dậy đuổi theo: “Hoàng nhi, con đi đâu vậy? Ta không nói nữa, mẫu hậu sẽ không nói nữa! Con trở về đi!”

Tạ Liên lạnh lùng nói: “Con biết! Tất cả mọi người đều sống không dễ dàng, người yên tâm! Con bây giờ đi làm việc để cho mọi người sống dễ dàng thêm chút!”

Vương hậu theo không kịp y, chỉ chốc lát đã bị bỏ lại phía sau. Thẳng đến tận tối khuya, Tạ Liên mới mang theo mấy cái túi trở về, vừa mở cửa ra, tất cả mọi người đều không ngủ, vẫn đang chờ y, ai nấy đều sắc mặt tối sầm. Tạ Liên trở tay đóng cửa lại, hỏi: “Làm sao thế?”

Quốc chủ hình như vừa mới quở trách vương hậu, viền mắt nàng vẫn còn hồng, thấy Tạ Liên trở về, nàng thở một hơi dài nhẹ nhõm, miễn cưỡng cười vui vẻ: “Hoàng nhi, con trở về rồi! Ta sau này sẽ không bao giờ hỏi nhiều nữa, con đừng chưa nói gì đã quay đầu bỏ đi, có việc gì mẫu hậu nhất định sẽ nghe lời con mà…..”

Tất cả mọi người đều sợ. Sợ rằng y vừa quay đầu đi, lại hơn hai tháng không thấy người đâu. Tạ Liên lại nói: “Mọi người nghĩ quá nhiều rồi, ta không định đi. Tất cả đều đi nghỉ ngơi đi.”

Đợi đến khi quốc chủ với vương hậu đã vào phòng, Phong Tín sắc mặt trầm xuống trong chốc lát, mới nói: “Xem như ta hỏi huynh “huynh đi đâu vậy”, huynh cũng sẽ không trả lời nhỉ.”

Tạ Liên không lên tiếng, đem mấy cái túi kia ném xuống đất, tiếng vang lanh lảnh phát ra. Phong Tín hỏi: “Đây là thứ gì?”

Tạ Liên mở túi ra đổ xuống, từ bên trong ào ào tuôn ra vàng bạc ánh kim, cơ hồ sáng rực cả căn phòng. Phong Tín lập tức đứng lên, sửng sốt: “Huynh…..Huynh lấy cái này ở đâu?!”

Tạ Liên không ngẩng đầu lên, đang ngồi dưới đất vừa đếm, vừa nói: “Không cần trưng ra sắc mặt như thế. Ta chỉ đến một gia đình giàu có trong thành một chút mà thôi. Yên tâm, không có ai phát hiện.”

Phong Tín hai mắt trợn to: “Huynh!……”

Hắn nhớ tới quốc chủ Vương Hậu còn đang ở sát vách, mới nhỏ giọng lại: “Huynh đi ăn trộm?!”

Tạ Liên nói: “Đệ không cần nhìn ta như thế. Tất cả mọi người đều sống khó khăn, có mấy thứ này thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

Phong Tín nói: “Vậy huynh cũng không nên đi ăn trộm chứ?! Chúng ta có thể làm xiếc mà!”

Tạ Liên nói: “Làm xiếc một ngày mệt đến bán sống bán chết mà chỉ kiếm được vài đồng tiền, đáng sao?”

Phong Tín lùi hai bước, đây là lần đầu tiên Tạ Liên nhìn thấy vẻ mặt sắp ngất xỉu đến nơi của hắn.

Phong Tín cực nhọc mãi mới dừng được bước chân, sau khi xác định mình không nghe lầm, miệng liền lẩm bẩm: “Huynh, vì sao lại biến thành bộ dạng này?”

Tạ Liên ngẩng đầu lên, hỏi bẻ lại: “Bộ dạng gì?”

Phong Tín giận dữ: “Ta không muốn nói với huynh nữa! Chính huynh nhìn bộ dạng bây giờ của mình xem! Chuyện đánh cướp ta đã không hỏi rồi, huynh vì sao cứ làm trầm trọng thêm vậy hả?!”

Tạ Liên cười lạnh một tiếng, phun ra hai chữ: “Quả nhiên.”

Phong Tín nói: “Quả nhiên cái gì?”

Tạ Liên đứng dậy, nói: “Đệ quả nhiên vẫn luôn nhớ kỹ việc ta đánh cướp! Muốn hỏi ta, lại không dám hỏi, đúng không? Trong lòng đệ chắc hẳn tưởng tượng đã quá trăm, ngàn lần chuyện xảy ra đi? Không cần nghĩ nữa, ta cho đệ biết.”

Y từng bước từng bước, tiến đến trước mặt Phong Tín: “Là sự thật. Ta, đã đánh cướp.”

Phong Tín bị y bức lui lại một bước, nói: “Huynh……” Hắn lại tiến lên trước một bước, thấp giọng giận dữ gằn, “Chúng ta trải qua nhiều khổ đau như vậy, là vì điều gì?! Nếu những chuyện như vậy huynh chịu làm từ đầu, chúng ta đã sớm làm rồi, tội gì phải cầm cự đến ngày hôm nay?! Huynh đây là có ý gì?! Kiếm củi ba năm thiêu một giờ hay sao?! Huynh có phải thái tử điện hạ lúc trước hay không?!”

Tạ Liên thản nhiên đáp: “Đúng vậy a, tại sao ta phải khổ sở cầm cự đến ngày hôm nay?”

Phong Tín ngẩn ra. Tạ Liên lại nói: “Từ trước ta tại sao lại như vậy? Bị mắng không chửi lại? Bị đánh không trả đòn? Ta không tự lượng sức ư? Ta cứu vớt chúng sinh ư? Đó là cái gì thế? Không phải là một thằng ngu sao? Ngươi cảm thấy ta cứ mãi ngu xuẩn như vậy có nhìn được không? Ngươi cảm thấy như vậy mới là ta sao? Một khi đã không phải, ngươi liệu có bị đả kích?”

Phong Tín cả kinh: “Huynh điên rồi ư? Tại sao phải nói như thế?”

Tạ Liên nói: “Ngươi sai rồi. Ta không điên, ta chỉ là đột nhiên tỉnh lại. Sau đó phát hiện ra bản thân ta lúc trước mới điên.”

“……”

Phong Tín lẩm bẩm nói, “Huynh tại sao lại như thế? Huynh biến thành như vậy từ lúc nào? Ta, ta thật không biết, ta vì sao, ta cứ mãi theo huynh…..”

Tạ Liên nói: “Vậy ngươi chớ nên theo ta nữa.”

Phong Tín có cảm giác rằng mình không nghe rõ, hỏi lại: “Cái gì?”

Tạ Liên nói: “Ta nói, vậy ngươi chớ nên theo ta nữa.”

Nói xong, y liền đẩy cửa rời đi.

Sau hai canh giờ, ngoài phòng mới truyền đến một chút hành động nhỏ, cùng với âm thanh gần như không nghe được.

Hình như là Phong Tín đang từ biệt phụ mẫu y. Thanh âm Phong Tín cực thấp, Vương hậu ngữ điệu mang theo nghẹn ngào, quốc chủ cũng nói không nhiều, đa số là ho khan. Chỉ chốc lát sau, cửa mở rồi đóng lại, thanh âm Phong Tín đã biến mất, tiếng bước chân dần đi xa.

Phong Tín đi rồi.

Tạ Liên nhốt mình trong phòng, vẻ mặt thẫn thờ, một lát sau, y nhắm chặt mắt lại.

Rốt cuộc cũng đi rồi.

Từ sau khi Mộ Tình đi khỏi, Tạ Liên đã luôn sợ hãi việc này, rằng sẽ có một ngày, Phong Tín cũng sẽ rời y mà đi.

Bởi vì sợ hãi quá độ, cho đến ngày hôm nay, Tạ Liên đã không thể nào chịu đựng nổi nỗi hoảng sợ dằn vặt mình nữa.

So với chậm rãi hao tổn mối quan hệ, tựa như dao găm chầm chậm đem những ân tình kia từng chút từng chút cắt đứt hết sạch, cuối cùng chỉ còn lại ghét bỏ, hận thù lẫn nhau, không bằng sớm một chút, khiến cho nó vào thời khắc này nổ tung!

Trước khi Phong Tín đi, y sợ hãi. Mà sau khi Phong Tín đi rồi, y đã không còn sợ hãi nữa.

Tuy rằng y không sợ, nhưng thống khổ trong tim lại càng ghim sâu.

Ban đầu, đáy lòng Tạ Liên vẫn còn ôm một phần vạn hi vọng, hi vọng mặc dù y thừa nhận đã làm những việc không nên làm, mặc dù y biến thành dáng vẻ thê thảm thế này, Phong Tín vẫn sẽ lưu lại. Dù sao, từ năm mười bốn tuổi chọn lựa Phong Tín làm người hầu thiếp thân cho mình, hai người bọn họ từ đó vẫn luôn như hình với bóng. Hơn cả chính và phụ, càng là hai người bạn tốt. Trừ y ra, Phong Tín cũng không có đối tượng cần quan tâm nào bên ngoài. Nhiều nhất cũng chỉ có quốc chủ và vương hậu.

Nhưng hiện tại, Phong Tín lại rời đi thật.

Tạ Liên sớm đã đoán được kết quả này, cũng hoàn toàn có thể hiểu được vì sao lại biến thành như vậy, thế nhưng y vẫn cố chấp níu kéo, trong tâm không thể chịu đựng nổi.

Lúc này, ngoài phòng truyền đến thanh âm nhỏ nhẹ của Vương hậu. Nàng nói: “Hoàng nhi, mẫu hậu xin lỗi.”

“……”

Tạ Liên đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài, mệt mỏi lên tiếng: “Không liên quan đến người.”

Vương hậu và quốc chủ đều đang ngồi bên cái bàn cũ nát. Vương hậu nói: “Là phụ hoàng mẫu hậu liên lụy con, vì chúng ta mà con phải đi làm việc xấu, còn khiến con cãi nhau với Phong Tín.”

Tạ Liên miễn cưỡng cười: “Có gì xấu chứ? Mấy cái tiểu thoại bản truyền kỳ cổ xưa chẳng phải đều nhắc tới việc cướp của người giàu chia cho người nghèo sao? Phong Tín đi rồi, thật sự tốt lắm, đệ ấy sẽ được nhàn nhã hơn một chút. Hai bên đều nhàn nhã. Người trước tiên thuật lại bệnh trạng thật đi, ngày mai con có thể mua loại thuốc tốt nhất.”

Quốc chủ trừng mắt nhìn y, kiên quyết từ chối: “Ta không cần số tiền này.”

Vương hậu âm thầm kéo ông lại. Tạ Liên nói: “Người muốn thế nào?”

Quốc chủ ho khan vài tiếng, sau nói: “Ngươi…… Đi tìm Phong Tín về. Ta không muốn số tiền dơ bẩn này.”

Vương hậu tuy rằng ngăn ông lại, nhưng vẫn nói: “Đúng vậy, con đi tìm Phong Tín đi. Nó là người hầu trung thành nhất của con, cũng là bằng hữu tốt……”

Tạ Liên nói: “Không còn người hầu trung thành gì nữa rồi. Có tiền để xài là được, mấy cái khác quản nhiều quá làm gì. Con nói một câu, chuyện này hai người không hiểu.”

Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vương hậu mới nói: “Xin lỗi, hoàng nhi. Cha mẹ nhìn thấy một mình con giãy dụa liền đau khổ biết bao, thế nhưng cha mẹ cũng chỉ là phàm nhân, không có cách nào giúp con chia sẻ chút bận bịu, còn cần con chăm sóc.”

Tạ Liên không đủ khí lực nói thêm được nữa, thuận miệng an ủi qua loa vài câu, xong đưa bọn họ trở về nhà. Vì giữ mình tỉnh táo, Tạ Liên gỡ lụa trắng với ngoại y xuống, tự tắm rửa sạch sẽ, sau đó lên giường ngủ một giấc thẳng đến hôm sau, mơ mơ màng màng nghĩ: “Phong Tín vì sao không gọi mình?”

Hồi lâu sau, y mới nhớ ra, Phong Tín đã đi rồi.

Tạ Liên vươn vai ngồi dậy, ngơ ngẩn cả người, bỗng dưng nghĩ đến một việc.

Xem như Phong Tín đi rồi, nhưng phụ hoàng mẫu hậu của y thì sao? Vì sao phụ hoàng mẫu hậu cũng không vào kêu y dậy?

Thường ngày vào lúc này, đã có thể nghe thấy tiếng quốc chủ ho khan, âm thanh này sẽ không tự dưng mà đứt đoạn, vậy mà ngày hôm nay lại yên tĩnh đến đáng sợ.

Chẳng biết vì sao, Tạ Liên cảm thấy trong lòng bất an, y mặc quần áo vào bước xuống giường, vươn tay ra nắm một thứ thì nhận thấy mình đã bắt hụt, nhanh chóng phát hiện lụa trắng che mặt của mình không còn ở đó nữa, vội vàng đẩy cửa phòng sát vách ra, hỏi: “Mẫu hậu, người có thấy……”

Vừa đẩy cửa, con ngươi trong hốc mắt phút chốc co rút lại thành hai chấm đen.

Lụa trắng của y tìm được rồi.

Lụa trắng đang treo trên xà ngang, đồng thời nó cũng treo hai thân thể người trung niên, đã sớm cứng đờ.

Là phụ hoàng cùng mẫu hậu của y.

Tạ Liên hoài nghi mình còn đang nằm mơ, quơ quơ tay, miễn cưỡng đỡ lấy tường, vẫn có thể nhìn thấy, lúc này đã không chống đỡ nổi nữa, theo tường trượt xuống.

Y ngồi dưới đất, hai tay che lấy mặt, đột nhiên cảm thấy khó thở vô cùng, vừa khóc, lại vừa cười, thanh âm đứt quãng: “Ta, ta, ta, ta……”

Cũng không biết đang nói với ai, thanh âm lộn xộn, không đầu không đuôi, y lại lẩm bẩm: “Không phải, không phải mà. Ta, chờ ta một chút, ta, không phải mà, ta……”

Cuối cùng, một từ hoàn chỉnh cũng không nói được nữa, y hét to một tiếng, giống như tên điên đem đầu xông về phía tường đập mạnh mấy lần.

Y sớm nên nghĩ đến. Phụ thân y là quân chủ ngang bướng cứng đầu như thế nào, mà mẫu thân y càng là loại người không nhìn được người khác chịu khổ, đặc biệt là vì bọn họ mà chịu khổ. Hai người đều là quý tộc quen sống trong nhung lụa, đoạn đường này có thể kiên trì đến bây giờ, đã là rất kỳ tích.

Tạ Liên đập đầu vào tường mấy lần, lại bỗng nhiên lẩm bẩm một câu: “Phong Tín, phụ hoàng mẫu hậu của ta đã không còn.”

Nhưng không có ai nghe.

Lúc này, y lại nghĩ đến, phải kéo xác cha mẹ xuống. Sau khi kéo xuống, Tạ Liên giống như không nghĩ ra chuyện gì phải làm, đi đến đi lui trong phòng, nhìn thấy trên bàn có món ăn đã đông cứng nguội lạnh, là đồ tối hôm qua y không ăn bị vương hậu mang đi. Hiện tại, y lại hoảng sợ tột độ bưng đĩa lên, ăn hết sạch sẽ, một món ăn cũng không dám bỏ, chỉ sợ bỏ sót một hạt cơm. Sau khi ăn xong, lại bắt đầu nôn mửa.

Đột nhiên, Tạ Liên cầm lụa trắng kia cột lên xà nhà, đem cổ mình tròng vào.

Từng trận nghẹt thở kéo đến, thế nhưng mà, y trước sau vẫn thanh tỉnh. Mặc cho hai mắt sung huyết, tiếng xương gãy vang lên kèn kẹt, y vẫn như thế, trước sau một mực thanh tỉnh!

Hơn nữa, không biết xảy ra chuyện gì, lụa trắng đang treo bỗng nhiên tự động bay ra. Tạ Liên rầm một tiếng ngã xuống đất, choáng đầu hoa mắt, lại phát hiện lụa trắng kia đang không gió mà bay, như một con rắn độc, chậm rãi bay lên.

Vật này, vậy mà tự sinh ra linh phách của chính mình!

Được rót pháp lực vào, đã nhuốm máu Tạ Liên, còn treo cổ hai vị hoàng tộc — nếu như Tạ Liên có thể chết, đó sẽ là ba. Một dải lụa trắng, mang theo oán khí cùng tà khí sâu đậm như vậy, nếu không thành quái vật, mới là kì lạ.

Yêu quái mới chào đời hoàn toàn không hiểu mình đã sinh ra trong tình trạng tuyệt vọng đến nhường nào, vui sướng bay đến phía người vừa cho mình linh phách, tựa như đang mong đợi được ôm ấp vuốt ve, Tạ Liên trong mắt căn bản không chứa nó. Y ôm đầu tuyệt vọng mà gào lên: “Có ai không!! Có ai tới giết ta đi!!!”

Y chỉ muốn có ai đó giúp được mình! Giúp y thoát khỏi dằn vặt thống khổ vô cùng vô tận trong lòng!

Đúng lúc này, xa xa truyền đến một tràng khua chiêng gõ trống vang động trời xanh. Tạ Liên thở hổn hển, hai mắt đỏ ngầu, thầm nghĩ: Ai? Đó là cái gì?

Có sức mạnh nào đó kéo y lảo đảo đứng lên, đi ra ngoài kiểm tra. Đi một hồi lâu, y phát hiện, đó là lễ khánh thành Vĩnh An, hoàng thành vừa dời đô đến, là tiếng trống chúc mừng lễ khánh thành!

Khắp chốn mừng vui!

Bách tính Tiên Lạc cũ, hiện tại đều vì Vĩnh An mà hoan hô. Trên đường cái, nụ cười xán lạn treo trên môi mỗi người, quen thuộc đến nỗi khiến Tạ Liên nhớ lại thời điểm lễ diễu hành Thượng Nguyên Tế Thiên, đám người ở hoàng thành Tiên Lạc cũng hoan hô như thế.

Tạ Liên lảo đảo đi, lại lảo đảo trở về, co quắp người ngồi bệt dưới đất.

Tại sao phải vào thời điểm quốc mẫu quốc chủ Tiên Lạc chết, để cho y nhìn thấy tiếng cười nói của “người Vĩnh An”?

Tạ Liên chôn mặt trong lòng bàn tay khóc khóc cười cười, phát ra từng tiếng ha hả, tiếng thút thít ghê rợn.

Một lát sau, y lại hì hì bật cười, nhủ thầm: “Không dễ dàng như vậy đâu.”

Một thanh âm loé lên trong đầu y: Dịch mặt người, là oán hận…… Phương pháp chế tạo dịch mặt người, phải…..

Ánh sáng bỗng loé qua mắt y, thanh âm bỗng chốc dịu dàng chạm đáy: “Các người đừng hòng sống tốt.”

Biểu tình trên mặt y như khóc như cười, tựa bi tựa hỉ, bám tường từ từ đứng lên, cười to: “Vĩnh An*, Vĩnh An? Đừng hòng. Vĩnh viễn cũng đừng hòng! Ta, nguyền rủa các ngươi. Ta nguyền rủa các ngươi!!! Ta muốn toàn bộ các ngươi chết hết, chết hết!! Ha ha, ha ha, ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!”

*Vĩnh An: Mãi mãi yên bình.

Cười thật to, Tạ Liên như một trận gió lớn xông ra ngoài, nhưng mà thời điểm y đi ngang qua chiếc gương đồng, đột nhiên khựng người, quay đầu lại!

Y trong gương, đã hoàn toàn thay đổi thành một bộ dáng khác.

Y phục trên người y, không phải đạo bào trắng cũ nát giặt đến sờn, mà là một bộ tang phục* ống tay dài, trắng tựa như tuyết. Khuôn mặt cũng không còn là của y nữa, mà là một tấm mặt nửa khóc nửa cười!

Nếu như Tạ Liên lúc trước, nhìn hình dáng hiện tại của mình trong gương, nhất định sẽ sợ hãi đến mức kêu to lên, thế nhưng, y bây giờ một chút sợ hãi cũng không còn nữa. Y ngoảnh mặt làm ngơ, không ngừng cười giòn giã, lảo đa lảo đảo, phá tan cửa vụt chạy ra ngoài.

Cố đô hoàng thành Tiên Lạc, bây giờ đã là phế tích tan hoang không thể tả.

Bên cạnh phế tích, vẫn còn cư dân may mắn sống sót và lưu dân không còn nơi để đi. Tuy nói từ sau khi dịch mặt người bạo phát, hoàng thành bị diệt vong, vương đô hoa lệ liền thường xuyên xuất hiện âm thanh kì dị, khiến người người sợ hãi, nhưng ngày hôm nay, tựa như càng đáng sợ hơn. Mấy kẻ ăn mày quần áo lam lũ chạy như làn khói, vừa chạy vừa nhìn trời. Mọi người đều có cùng cảm giác, giống như sắp xảy ra đại họa, không dám dừng bước chân.

Trước cổng hoành thành là chiến trường. Bình thường cũng không ai dám đi qua, hiện tại, chỉ có một lão đạo sĩ chạy đông chạy tây, bắt giữ những du hồn miên man, bắt được thì nhét nhanh vào túi, chuẩn bị làm thành hoa đăng. Bắt mãi bắt mãi, lão chợt phát hiện, chẳng biết tự lúc nào, phía cuối chiến trường xuất hiện một thân ảnh bạch y quái lạ.

Kì quái biết bao, quỷ dị biết bao. Một thân tang phục, đạo bào trắng tay dài, một dải lụa du đãng bên cạnh, theo gió phiêu dật, tựa như có sinh mệnh của chính mình. Trên mặt y mang một tấm mặt nạ trắng bệch, nửa bên mặt khóc, nửa bên mặt cười.

Lão đạo sĩ kia phát tởm tột cùng, khi lão kịp phản ứng lí do mình nên bỏ chạy, thì hai chân đã tự dẫn lão thoát ra khỏi chiến trường. Trong lòng lão còn lưu lại cảm giác sợ hãi không thôi, dừng chân quay lại xem.

Bạch y nhân kia không nói lời nào, chỉ chầm chậm cất bước trên chiến trường. Gió lạnh lẽo thổi phần phật, mỗi bước chân đi qua đều là đạp lên thi cốt binh sĩ tử trận.

Vô số vong hồn trên vùng đất này giãy dụa gào thét, cho tới khi oán niệm hoá thành một màu đen rùng rợn.

Bạch y nhân kia lạnh lùng thốt lên: “Hận không?”

Chúng vong linh ô ô khóc lóc thảm thiết. Bạch y nhân kia lại bước thêm vài bước, nói: “Những người lúc trước các ngươi thề chết bảo vệ, hiện tại đã thành người dân nước mới. Hận không?”

Trong tiếng thảm thiết của chúng vong linh, xen lẫn cả những tiếng rít gào.

Bạch y nhân kia chậm rãi nói: “Bọn họ sớm đã quên các ngươi chết trên chiến trường, quên các ngươi hi sinh, vì kẻ đã cướp đi sinh mạng các ngươi mà hoan hô. Hận không?”

Bên trong những tiếng rít gào, lại xen vào tiếng thét căm phẫn.

Bạch y nhân kia vẫn lạnh lùng nói: “Chỉ thét thì có ích gì, trả lời ta, hận không?!”

Toàn bộ bầu trời nơi chiến trường, vang vọng lên vô số thanh âm tràn ngập oán niệm thống khổ.

“Hận……”

“Thật hận……”

“Giết…… Ta muốn giết tất cả bọn chúng!!!”

Bạch y nhân kia mở rộng vòng tay về phía bọn họ, nói: “Vậy hãy đến chỗ ta đi.”

Mỗi một chữ tuôn ra đều sắc nhọn: “Ta cam kết, người Vĩnh An, vĩnh viễn sẽ không bao giờ được an ổn!”

Hàng loạt thanh âm rít gào chấn động trời cao, tiếng kêu thảm thiết, vong hồn các binh sĩnh Tiên Lạc tử trận cùng những người chết vì dịch mặt người ở hoàng thành thi nhau đáp lời, giữa bầu trời tối tăm mù mịt, khói đen biến ảo thành hình!

Lão đạo sĩ đứng từ xa quan sát, thu cả khung cảnh này vào đáy mắt, run sợ không ngừng: “Đây là…… Đây là……!!”

Trong nháy mắt, trong đầu lão chỉ có thể nghĩ được bốn chữ.

Bạch Y Họa Thế!

Đúng vào lúc này, Bạch y nhân nghe được một thanh âm thiếu niên từ phía sau truyền tới: “Điện hạ……”

Y quay đầu lại. Chẳng biết tự bao giờ, phía sau y đã xuất hiện một hắc y thiếu niên đứng đó, cúi đầu đối diện y, quỳ một chân trên đất.

– ————

Editor: Chương này mình có cố ý đổi cách xưng hô ở một số đoạn là vì muốn nói lên mâu thuẫn lúc đó, không phải là edit bị thiếu.

Tác giả có lời muốn nói: đương nhiên là fafa rồi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.